BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 395

“Ở nhà em thì có gì mà thiệt thòi, chỉ có điều nhà em nhỏ, thiệt cho

anh và Đại Bảo ấy. Nó không thể có phòng riêng nữa, còn nữa.” Cậu nhìn
quanh nhà, “Nhà em không được thế này, thiệt cho anh rồi.”

“Anh đã không còn nhà để về rồi, cảm ơn em thu nhận anh.”

“Nhưng mà như thế này có phải là chống đối ba mẹ anh không?”

“Không đâu, anh ngoan hết sức, ba anh bảo anh dọn ra là anh chuẩn bị

dọn ra rồi nè.”

“Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, dù sao ba mẹ cũng lớn

tuổi rồi.” Hách Đằng hơi lo.

“Chuyện này, chỉ có chờ thời gian, không còn cách nào khác.”

Hách Đằng nghiêng đầu rối rắm, “Cứ cảm thấy nếu anh dọn đi thật, ba

anh nhất định sẽ bốc hỏa luôn.”

“Dù sao cũng là ông ấy bảo mà.” Tô Dật Tu an ủi cậu, “Chờ một thời

gian cho dịu lại, anh xem thử có nói chuyện được không.”

“Ừm, nếu về nhà, anh không được về một mình đó.”

“Được. Đến lúc đó dẫn em đi gặp ba mẹ chồng.”

“Cút ngay!”

“Vậy, khi nào em dẫn anh đi gặp ba mẹ vợ?”

Hách Đằng nhìn anh, nhe răng cười, “Chờ anh khỏi hẳn đã, ít nhất

cũng chờ mặt anh lành lặn, nếu không nhất định ba mẹ sẽ chê anh.”

Một tuần sau, vết thương của Tô Dật Tu lành lại nhiều, đi đứng cũng

nhanh nhẹn, hai người gói ghém thứ cuối cùng rồi chuẩn bị dọn về lại nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.