BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 396

Hách Đằng, trước đây đã mang một ít đến rồi, lúc dọn thấy chẳng cần mang
gì nữa, chỉ còn một ít quần áo, nhu yếu phẩm, vi tính và đồ của Đại Bảo,
kết quả dọn ra lại thành một đống lớn, phải chia thành từng phần để
chuyển, đi chuyến nào sắp xếp luôn chuyến đó, như vậy sẽ không quá mệt.

Cuối cùng cho hết đống đồ vào chỗ đã sắp sẵn là xong, căn nhà một

phòng khách một phòng ngủ trở nên chật chội hơn nhiều, nhưng cũng có
hơi người hơn, Hách Đằng thích loại cảm giác này.

Kéo ngăn tủ ra, bên trong là xâu chìa khóa dùng trong nhà, cậu từng

đưa xâu chìa khóa này cho Hứa Nhạc và Lâm Văn Thụy, sau đó, bọn họ
bán nhà của cậu, rồi mọi chuyện đến như sóng ập, hoàn toàn không để cậu
kịp phản ứng.

Nắm chìa khóa trong tay, đi tới trước mặt Tô Dật Tu, “Cho anh.”

“Gì vậy?” Tô Dật Tu hơi cảnh giác, “Không phải sâu chứ.”

Hách Đằng ngẩn người rồi cười ha ha, “Không phải anh sợ sâu chứ.”

“Anh hơi sợ gián.” Tô Dật Tu rất muốn nhìn rõ, nhưng Hách Đằng

nắm rất kín.

“Mau đưa tay ra đây.”

“Được rồi.” Tô Dật Tu nhắm chặt mắt đưa tay, “Liều mạng luôn.”

Cảm giác kim loại lạnh buốt chạm vào tay, và tiếng leng keng, mở mắt

ra nhìn, “Chìa khóa nhà em?”

“Ừm.”

Tô Dật Tu nắm chặt xâu chìa khóa, ôm cậu vào lòng, “Cảm ơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.