BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 418

trên giường, đè em mỗi ngày! Đè em tới khi nào nửa người dưới tê liệt mới
thôi.”

Hách Đằng nghiêng đầu cười nói: “Ừm, em tin. Hy vọng đến lúc đó

còn chỗ để khâu.”

“Em dám chê cười anh!”

Tô Dật Tu đè cậu xuống sofa, nâng niu hôn trán, mũi, má, môi, cuối

cùng dừng thật lâu trên mắt cậu mãi không rời, như đôi mắt ấy quý giá vô
cùng.

Hách Đằng nhắm mắt, tuy trong lòng vẫn khó bình tĩnh, nhưng giờ

này khắc này, Tô Dật Tu ôm cậu, chặt như vậy, cẩn thận như vậy, cậu an
toàn, cậu được bảo vệ, được đối đãi cẩn thận, cậu bây giờ đã không còn là
cậu của ngày xưa, cũng không phải là cậu trước khi sống lại, không còn
một mình nữa. Cậu có Tô Dật Tu, cậu biết tại sao hai người đó tốt với cậu
như vậy, biết mục đích của bọn họ, biết trong mắt bọn họ mình chỉ luôn là
nguồn giác mạc, cho nên bọn họ sợ giác mạc bị nguy hại, không thể không
tốt với mình, bọn họ chỉ đang chăm sóc cho đồ thay thế của mình mà thôi.

Cứ như vậy, những rối rắm tại sao bọn họ lại tốt với cậu cũng đã biến

mất sạch sẽ.

Còn cuối cùng ai định cưỡng bức cậu, cậu nghĩ mình đã biết rồi.

Ngoài hai người đó ra thì chẳng còn ai khác.

Tinh thần tan vỡ, cơ thể thương tổn, gặp phải chuyện như thế, không

điên cũng khó, dù mình may mắn thoát được một lần, thì có ai tin lời kẻ
điên chứ?

Sao lại có kẻ nghĩ ra cách thâm độc như thế? Đúng là khó tin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.