BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 427

ơn” các người cẩn thận săn sóc cậu ấy lâu như vậy, cuối cùng để cậu ấy đến
bên cạnh tôi, “Hai người chăm sóc cậu ấy như thế, tôi làm anh họ, thật sự
vừa hổ thẹn vừa vui mừng, tiền này anh nhất định phải nhận.” Để Hách
Đằng không còn băn khoăn cái tốt của các người nữa.

Lâm Văn Thụy cầm chi phiếu, “Vậy, có thời gian mời cậu ấy đi ăn bữa

cơm được không? Nhưng cậu ấy đã thành niên rồi, có năng lực hành vi dân
sự. Anh cũng chỉ là anh họ thôi, không phải sao?”

Tô Dật Tu cười nhạt nói: “Tôi không chỉ là anh họ, mà còn là người

giám hộ hợp pháp của cậu ấy. Cho nên, cậu ấy phải nghe lời tôi, bao gồm
cả xin phép ra ngoài và giao thiệp bạn bè.”

“Cái gì?!” Lâm Văn Thụy sửng sờ, “Nhưng cậu ấy đã thành niên rồi

mà.”

Tô Dật Tu cũng chẳng thèm giải thích, lại mở ngăn kéo, vứt cho hắn ta

một tập văn kiện, ba chữ “Giấy công chứng” to đùng nằm trên đó, có cả
dấu mộc đỏ, bên trong là văn kiện, có xác nhận và kí tên của nhân viên
công chứng, đương nhiên, không thiếu chữ kí và dấu lăn tay của Hách
Đằng và Tô Dật Tu.

“Tuy không phải do tòa án phán, nhưng giấy công chứng này cũng có

giá trị pháp lý tương đương, dù có đi kiện, thì tôi nhất định sẽ là người
giám hộ của cậu ấy, đây, chính là chứng minh.” Nói xong, anh dựa lưng
vào ghế nhìn khuôn mặt không dám tin và hốt hoảng của Lâm Văn Thụy.

Ha ha, bây giờ Hách Đằng không còn một mình nữa, các người dám

đụng vào cậu ấy không? Dù có dám, cũng không có khả năng không e ngại
gì.

Tô Dật Tu vỗ vai hắn ta, “Bây giờ tôi tiếp nhận Hách Đằng rồi, hai

người không cần phải lo lắng cho cậu ấy nữa. Muốn dùng cơm đương nhiên
không phải là không thể, tôi nhất định sẽ đi cùng. Đừng trách người làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.