BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 433

Sau đó rất im lặng, Tô Dật Tu không đáp lời, Hách Đằng cảm thấy bầu

không khí hơi lạ, Đại Bảo từ ban công vào, ngậm khúc xương to nhất cho
vào chén của Hách Đằng.

“…” Hách Đằng thật sự rơm rớm nước mắt, “Đại Bảo, con tốt với ba

quá.”

Đại Bảo biểu thị, đây chẳng là gì, chỉ cần ba ăn nó, rồi ngày nào con

cũng sẽ chừa cho ba một cục.

Mãi đến khuya khi đã lên giường, Tô Dật Tu vẫn không nói tiếng nào,

bây giờ Hách Đằng mới xác định, thật sự có vấn đề. Nhưng mà sao vậy
nhỉ?

“Rốt cuộc anh sao thế?” Hách Đằng thò chân đụng đụng chân anh.

Tô Dật Tu tập trung chơi Ipad, “Chẳng sao cả.”

“Còn nói chẳng sao, từ lúc ăn cơm đến giờ chẳng nói câu nào.” Cả Đại

Bảo còn biết chừa xương cho em, anh thì từ đầu đến cuối bữa chẳng gắp
miếng gì cho em! Trước giờ không như thế, “Chắc chắn là có gì đó.”

“Tự nghĩ đi.” Tô Dật Tu tự chơi một mình, chẳng nhìn cậu cái nào.

Hách Đằng không nghĩ ra, vừa tức vừa hoảng, đưa tay gãi eo anh, sau

đó nằm dài lên người anh, “Nói đi, em ngốc mà.”

“Em không ngốc.”

Xem kìa, chắc chắn là giận rồi, “Đại Bảo ba con giận rồi, con biết tại

sao không?” Cậu nằm bẹp trên giường hỏi Đại Bảo, khi nãy Đại Bảo ăn
thỏa thích, rửa mặt cho nó mất một lúc lâu, “Ai cha, con xem con kìa, nằm
ra đây cái là cả phòng vàng rực rỡ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.