BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 437

“…” Không biết nghĩ đến chuyện gì mà Hách Đằng đỏ mặt.

Tô Dật Tu cười to hơn.

Nhưng, đột nhiên Hách Đằng hoàn hồn lại, “Suýt chút quên hỏi, sao

hắn ta biết số của anh?”

“Mấy hôm trước hắn ta đến viện tìm anh.”

“Phắc, đê tiện.”

“Anh cho hắn ta ba trăm ngàn.”

“Phắc!!! Hắn ta vòi tiền anh!”

“Không phải, anh chủ động đưa.”

“Não anh hỏng rồi à!” Hách Đằng kêu gào, “Tên phung phí này!”

Dừng lại vài giây rồi rống tiếp: “Lý do gì cho hắn ta tiền! Tiền em mượn
trước đây đã trả hết rồi, hơn nữa, em nấu cho bọn họ đâu ít bữa.” Càng lúc
càng không vui, nghĩ thôi đã thấy uất ức. Nếu bọn họ tốt với mình thật thì
cũng thôi, vấn đề là, nuôi heo làm thịt mà.

“Ba trăm ngàn mua bình an cho em, không nhiều.” Tô Dật Tu nghịch

thùy tai cậu, “Hơn nữa, đưa tiền rồi, thì có thể quang minh chính đại ghét
bọn họ không phải sao, trong lòng sẽ không còn rối rắm nữa. Rất tốt. Nếu
bọn họ còn làm chuyện phạm pháp với em, chúng ta đánh cho ba mẹ bọn
họ cũng không nhận được con.”

“Phắc.” Hách Đằng nói, “Tiền đó em phải trả lại cho anh.”

“Bỏ đi, bây giờ em đâu có tiền.”

“Đừng vậy mà, không như nhau được, em nhận tấm lòng cảu anh,

nhưng tiền thì phải trả anh, tuy lúc này em không có nhiều tiền thế, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.