BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 491

ra được, dù sao Lâm Văn Thụy cũng chịu án rồi, vậy đừng ai mong được
yên lành.”

Cánh tay Hách Đằng nổi đầy da gà, “Thật quá đáng.”

“Hiện thực là như thế, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân, ai

cũng giữ được tấm lòng sáng trong như gương, nhưng khi thật sự nguy
hiểm đến bản thân, vẫn là câu ấy, bản chất mỗi người mỗi khác, ai có tâm
lý yếu một chút thì chắc chắn không chịu được. Em đừng quên, Hứa Nhạc
có thể cả đời không bước chân ra khỏi cửa, nhưng cha mẹ cậu ta vẫn phải
đi, em có thể đảm bảo bọn họ không trút giận vào con trai mình sao? Làm
giám định tâm thần nói là để tránh tội, nhưng cả đời cũng thoát được.”

“Vậy cuối cùng Lâm Văn Thụy chịu nhận tội, tám phần cũng vì biết

tin đồn bên ngoài đã tán loạn, ra ngoài còn chẳng mãi ở trong ấy, hơn nữa
dù hắn ta có muốn ra, thì người chịu dằn vặt cũng là cha mẹ mình.”

Ngón tay Tô Dật Tu trượt lên trượt xuống cánh tay cậu, “Anh thì

không thấy như vậy. Nếu hắn ta thật sự biết nghĩ cho cha mẹ, chuyện này
căn bản sẽ không xảy ra. Anh cảm thấy, hắn ta có yêu Hứa Nhạc, nhưng
không chấp nhận được hành vi của cậu ta, nhưng chuyện đã đến nước này,
có lẽ cũng buông tha rồi.”

“Ai.” Hách Đằng thở dài, “Thật ra có phải hắn ta ác độc lắm không,

vứt Hứa Nhạc lại bên ngoài một mình đối diện với tất cả, rồi bản thân thì ở
trong tù thanh tịnh?”

“Hừ hừ, nói không chừng, người thường làm sao đoán nổi suy nghĩ

của hắn ta, không chừng là vậy thật, biết khả năng chống đỡ của Hứa Nhạc
kém, mày dám làm thế với tao, vậy tao cũng đáp lễ cho mày.”

“Mệt não quá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.