BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 514

“Em ráng chịu thiệt một chút, anh sẽ cố gắng giải quyết sớm.”

“Đừng nói vậy, em cảm thấy lần này chúng ta có cơ hội, tuy sẽ hơi

khó.” Hách Đằng nói, “Yên tâm, em sẽ không lùi bước.”

“Ngoan quá đi. Vậy cứ thế đã, tối nay nhớ phải ăn cơm ngoan đó.”

Tô Dật Tu cúp điện thoại rồi báo với đồng nghiệp nhà có việc phải về

sớm, trên đường đi anh lại gọi điện báo mình sắp về đến nhà.

Vào nhà, ba Tô nhìn nhìn con trai mình, rồi trách, “Không phải nói về

ngay sao, sao lại lâu quá vậy.”

Tô Dật Tu nắm chìa khóa lên nóc tủ giày ở cửa, “Chân bị thương,

đương nhiên sẽ lâu.”

Mẹ Tô lập tức đau lòng hỏi han: “Chân còn chưa khỏi sao, đã lâu thế

rồi mà!” Nói xong thì kéo tay anh.

“Mẹ đừng kéo, đau!”

“Sao cả tay cũng đau nữa?” Mẹ Tô rụt tay lại không dám nhúc nhích.

Tay Tô Dật Tu bị đâm, vừa mới khỏi, nhưng vẫn còn thấy vết khâu,

anh vén lên cho mẹ xem rồi bỏ tay áo xuống, “Lần trước chắn cây gậy, bị
sưng, về sau bưng mủ, phải cắt ra làm sạch, chờ lành hơi lâu một chút.”

“Hừ! Nếu anh không làm mấy chuyện đó thì tôi có đánh anh không!”

Ba Tô vội lên tiếng.

“Đúng đúng, ba đánh rất đúng. Nhưng đánh đã đánh rồi, chuyện cũng

xảy ra rồi, ba đã nghĩ ra cách giải quyết chưa? Nếu không có Hách Đằng
ngày đêm chăm sóc con, tay chân con đã tàn phế rồi, con sẽ là người
khuyết tật, vậy ai còn muốn quen con nữa? Cũng chỉ có cậu ấy ngốc vậy
thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.