BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 522

dành mời ba mẹ ăn cơm.”

Buổi tối khi dùng bữa, nhân lúc đi toilet, anh gọi điện thoại cho Hách

Đằng, dặn cậu nhớ phải ăn cơm, tối dắt Đại Bảo đi dạo không được đi lâu
quá, về nhà nhớ khóa cửa, trước khi ngủ phải gọi điện cho anh.

Hách Đằng nghe tới đâu dạ tới đó, “Nhớ nói chuyện từ tốn thôi, đừng

giận ba mẹ anh, khó khăn lắm hai người mới đến một chuyến, hơn nữa, “
Cậu cảm thấy, “Dì rất tốt.”

“Được rồi, anh biết mà.”

“Nhưng nếu có bị đánh thì anh nhớ chạy cho nhanh.”

Tô Dật Tu cười nói: “Không đâu.”

Cúp điện thoại, anh vừa quay lưng lại đã thấy ông cụ thân sinh nhà

mình, “Ba đi từ từ thôi, sàn ướt.”

“Ừm.”

Nghĩ mấy câu Hách Đằng nói khi nãy tám phần là ba anh đã nghe thấy

rồi, nếu ba anh đã không nói gì, thì anh cũng sẽ không nhắc. Nhìn phần tóc
đã bạc, lẫn không ít sợi trắng hai bên thái dương ba anh, trong lòng cảm
thấy rất khó chịu, nhưng chuyện này, trước nay vẫn không có biện pháp nào
lưỡng toàn kỳ mỹ.

Cùng về bàn với ba anh, cả nhà cứ như đã quên mất chuyện trước đó,

vui vẻ hòa thuận, Tô Dật Tu kể chuyện trong bệnh viện, rồi mấy thứ bệnh
kì lạ mà động vật nhỏ mắc phải, ba Tô kể, tới nhà có gặp Đại Bảo, kết quả
nói có một câu xấu quá mà Đại Bảo hất đầu đi luôn.

Tô Dật Tu cười ra tiếng: “Đại Bảo không giận đâu, vì nó cảm thấy ba

căn bản không biết thưởng thức, nhưng sẽ nhớ thù, ba thảm rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.