BẠO QUÂN - Trang 144

“Nói em buông ra, không nghe sao?”

Yết hầu Đỗ Vân Hiên khẩn trương nuốt xuống một cái, cánh tay nắm

đồng hồ rốt cuộc chậm rãi buông xuống.

“Vậy mới ngoan.” Cổ Sách vươn ra cánh tay thon dài, mặc kệ Đỗ Vân

Hiên có nguyện ý hay không, ôm anh vào trong lòng, cho anh một nụ hôn
sâu, cười dịu dàng đến tà mị, cắn cắn vành tai hỏi, “Còn đau không? Tối
qua nước mắt cũng ướt ngực tôi, sau khi em ngủ tôi có bôi thuốc cho em,
nếu còn đau, vậy tôi giúp em bôi thêm một chút.”

Khốn kiếp!

Bôi cái đầu anh đi!

Tôi thà đau chết cũng không khiến anh chạm vào!

Đỗ Vân Hiên thấy hắn như cáo ăn gà còn giả mù sa mưa cười, hít mạnh

một hơi, trong lòng ra sức mắng chửi.

Thế nhưng, thế giới vốn thực tế và tàn nhẫn như vậy, anh không mạnh

bằng người kia. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Trước mặt Cổ Sách cậy thể lực hơn người, Đỗ Vân Hiên cho dù tâm cao

khí ngạo cũng không thể đem những lời mắng chửi dưới đáy lòng mà nói ra
miệng.

Anh nhạy bén cảm thấy, Cổ Sách dường như đang chờ mong mình

không thức thời mà phản kháng.

Mà chỉ cần một hành động phản kháng của anh, Cổ Sách sẽ rất vui mừng

bám lấy cái cớ này mà làm ra mấy chuyện cực kì đáng sợ với mình.

“Rốt cuộc có đau hay không? Không nói vậy tôi coi như em chấp nhận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.