BẠO QUÂN - Trang 170

Đỗ Vân Hiên nhìn thấy mà hoảng hốt, nhanh chóng xoay người, quay

lưng lại với lưới cầu.

“Cổ Sách, anh định không giữ lời?”

“Không giữ lời chỗ nào?”

Bên tai hơi hơi nóng lên, cả người Đỗ Vân Hiên run lên kịch liệt, biết gã

đàn ông cả người đã trần trụi kia thừa dịp mình xoay người lại đã lướt qua
lưới, chạy tới bên người mình.

“Có kẻ nào không biết Cổ Sách tôi nhất ngôn cửu đỉnh? Đã nói thua phải

cởi đồ, thì nhất định sẽ cởi, đã nói thả em đi, thì nhất định sẽ thả em đi. Có
điều…” Cổ Sách nhấc vợt từ trong tay Đỗ Vân Hiên, ném lên mặt đất,
“Chơi cầu cả người đầy mồ hôi, cũng phải tắm lại một chút chứ?”

Đỗ Vân Hiên nghiến răng.

“Anh là đồ khốn nạn vô sỉ.”

“Chậc chậc, mắng người của em? Lá gan cũng không nhỏ nha.” Nụ cười

của Cổ Sách ẩn chưa nguy hiểm.

Đỗ Vân Hiên không hi vọng gì tên khốn nạn vô sỉ này lại tìm được cái cớ

mà làm ra chuyện tốt gì với mình, cắn răng trầm mặc.

“Nào, đi tắm. Cả người em đầy mồ hôi, sẽ cảm lạnh mất.”

Đỗ Vân Hiên không biết liêm sỉ của Cổ Sách bị con chó nào tha đi rồi, rõ

ràng là thân thể hắn trần truồng lõa thể, vật kia còn ngẩng đầu dưới thân,
vậy mà kẻ quẫn bách xấu hổ không phải Cổ Sách hắn, mà lại là mình.

Trên đường bị Cổ Sách lôi đến nhà tắm, Đỗ Vân Hiên vẫn lo lắng sẽ ra

sao nếu gặp kẻ khác trên đường?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.