BẠO QUÂN - Trang 187

“Cổ tiên sinh, nghe Minh Lỗi nhà chúng tôi nói, lần này thông báo tuyển

dụng sinh viên tốt nghiệp tại trường học, là ngài tự mình đến sao?”

“Đúng vậy. Công ty chúng tôi luôn luôn coi trọng nhân tài. Nhất là Minh

Lỗi, có tinh thần hăng hái, biết dấn thân, lại đi du học, tôi thực sự rất coi
trọng cậu ấy.»

Cổ Sách khí thế bất phàm, dựa vào chức vị giám đốc, nét cười anh tuấn

mê chết người, đã sớm khiến đầu óc Đỗ phụ Đỗ mẫu choáng váng, nghe
hắn khích lệ con trai mình, càng cười đến không thể khép miệng, ngoài
miệng rất khiêm tốn, nhờ Cổ Sách dạy dỗ Minh Lỗi nhiều hơn, vừa biểu lộ
sự tự hào của bậc làm cha làm mẹ.

“Không phải là tôi muốn khen con mình đâu, nhưng Minh Lỗi luôn rất

thích đọc sách, giống anh trai nó.”

“A?” Tầm mắt Cổ Sách, rốt cuộc có cơ hội quang minh chính đại nhìn

đến gương mặt Đỗ Vân Hiên, mỉm cười nói, “Hóa ra là có anh trai làm
gương.”

Đỗ mẫu luôn luôn tự hào vì con mình, nhịn không được bắt đầu mở máy

phát, “Cổ tiên sinh, con lớn của tôi thực sự rất giỏi. Không sợ ngài chê
cười, chứ bậc cha mẹ chúng tôi cũng không có năng lực gì, năm đó A Hiên
học đại học, hoàn toàn là nhờ nó lấy được học bổng, bây giờ đang làm thiết
kế đá quý. Nó vừa chịu khó, lại cố gắng…”

“Mẹ,” Đỗ Vân Hiên gắp một miếng sườn vào bát Đỗ mẫu, “mẹ ăn đi.”

“Mẹ ăn rất nhiều rồi, con ăn đi.” Đỗ mẫu lại gắp miếng sườn trở lại bát

Đỗ Vân Hiên, còn không quên quay đầu lại tiếp tục nói với Cổ Sách, “A
Hiên là đứa nhỏ ngoan, có điều công việc thật bận rộn. Giờ nó làm việc ở
cái chỗ kia, cũng không nhớ rõ là cái gì đá quý nữa, ngày nào cũng bắt thiết
kế phải tăng ca, đến ngày nghỉ cũng không có. Tôi cùng ba nó, mấy tháng
cũng không nhìn thấy mặt nó rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.