BẠO QUÂN - Trang 193

Cổ Sách đánh giá anh một chút.

“Còn đau không?”

Mặt Đỗ Vân Hiên đang tái nhợt bỗng chuyển sang ửng đỏ lạ thường.

Xấu hổ cùng tức giận bỗng nhiên từ nét đỏ ấy dật ra, tựa như hương hoa Dạ
Lý Hương trong đêm đen theo gió vô tình bay vào chóp mũi, mê hoặc lòng
người. Bởi vì kiêng kị Cổ Sách mà Đỗ Vân Hiên càng áp chế cơn giận của
mình, vì thế gương mặt đỏ rực trở thành nhẫn nhịn mà tuấn mỹ vô bì, nháy
mắt yêu diễm khắc cốt.

Bàn tay sờ soạng của Cổ Sách không khỏi dừng lại một chút.

“Có thể trở về không?”

“Em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Đỗ Vân Hiên biết hắn đang nói đến cái gì, nhưng cũng không muốn trả

lời, ngược lại còn nói sang một chuyện khác, “Tôi biết mình không có khả
năng đối nghịch với anh, tôi sẽ không trốn đi. Anh cũng không cần phải
hao tổn tâm tư gia tăng trói buộc trên người tôi. Minh Lỗi, chỉ là một đứa
trẻ.”

“Trẻ tuổi rất tốt.” Cổ Sách theo dõi ánh mắt anh, cười khẽ, “Tuổi trẻ, làn

da cũng rất được.”

Đỗ Vân Hiên ngẩn người một chút, rùng mình thật mạnh.

Anh không dám tin trừng Cổ Sách, nửa ngày mới cứng ngắc nói, “Anh

đang đùa.”

“Em có thể cho là tôi đang nói đùa.” Cổ Sách nhún vai.

Toilet rộng rãi hoa lệ, bỗng như xuất hiện một đám mây đen dày đặc phủ

lên đầu Đỗ Vân Hiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.