BẠO QUÂN - Trang 275

thành hai lỗ hổng vĩnh viễn trong nội tâm cứng rắn của Cổ Sách, lại tựa
như đục ra hai ánh mắt chờ mong.

Gấu Nhỏ nói, tôi sợ.

Đáng thương như vậy, oan oan ức ức, tựa như một tiểu vương tử bị

người ta ức hiếp, bèn chạy đi méc thị vệ trung thành của mình, tìm kiếm sự
bảo hộ. Trong nháy mắt, Cổ Sách nhớ đến bé con bước vào cô nhi viện
ngày ấy, trong tay siết chặt chú gấu nhỏ, lẻ loi đứng ở một góc khuất, im
lặng ôn thuần mà tràn đầy cảnh giác.

Em ấy, kỳ thật rất sợ hãi.

Cổ Sách lúc ấy đáng lẽ phải bảo vệ cậu, dỗ cậu, nói cho cậu biết cậu

không cần phải sợ. Anh của em là đại ca trong cô nhi viện, nhất định sẽ bảo
vệ em.

Kết quả Cổ Sách lại không làm như vậy.

Hắn tàn nhẫn vô cùng, trộm đi con gấu nhỏ kia.

Chính mình, thật sự là khốn kiếp!

“Đừng sợ.” Cổ Sách nói hai chữ, thanh âm dịu dàng đến nỗi có thể tan

thành nước.

Hắn kéo Đỗ Vân Hiên tới gần, anh nhất thời bất an lui về phía sau. Cổ

Sách lúc này mới nhận ra trên tay mình còn cầm bộ phận hình dạng dâm tà
của đai trinh tiết kia, nhanh chóng vứt nó lên mặt đất, vỗ vỗ hai tay tỏ rõ
lập trường, sau đó nhanh chóng ôm Đỗ Vân Hiên vào trong ngực.

“ Đừng sợ.”

Cổ Sách hôn đôi môi hơi lạnh của Đỗ Vân Hiên, giống như muốn đem

nhiệt độ từ mình truyền sang cho anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.