BẠO QUÂN - Trang 276

“ Đừng sợ.”

Gỡ đai lưng vừa cài lên xuống, ném xuống nền.

“ Đừng sợ.”

Tháo caravat trói hai cổ tay, ném xuống nền.

“ Đừng sợ.”

Cổ Sách xả sơ mi trên người ra, khuy áo văng loạn trên giường.

Lồng ngực rắn chắc rộng rãi trần trụi lộ ra, nước da màu mật tràn ngập

nét đẹp nam tính dương cương

Cổ Sách đem Đỗ Vân Hiên, thật cẩn thận ôm vào lồng ngực mình, để

mặt anh đặt kề lên nơi có trái tim.

“ Đừng sợ……”

Đỗ Vân Hiên trong lòng mắng to, tên chết tiệt, có phải là anh đang tìm

cách ‘chơi’ khác không?! Muốn thử dụ dỗ?! Tôi tuyệt đối không mắc mưu!

Nhưng mắng thì mắng, đai lưng được tháo ra, cổ tay cũng không bị trói

nữa, không thể không nói cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Nhất là, lồng ngực của Cổ Sách, rắn chắc như vậy, ấm áp như vậy, trong

cứng rắn ẩn chứa mềm mại, còn… quen thuộc như vậy…

Hôm nay anh đã bận cả ngày, buổi sáng nấu ăn cho Cổ Sách, cạo râu cho

hắn, còn phải ‘cùng’ hắn trên giường, đến trưa thân thể lại không khỏe, nôn
đến rối tinh rối mù, về nhà còn phải tăng ca. Bị Cổ Sách coi như trân bảo
mà ôm lấy, những mỏi mệt trong người tựa như trong nháy mắt từ kẽ ngón
tay chảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.