BẠO QUÂN - Trang 31

Khi Cổ Sách bắn vào bên trong, thân thể Đỗ Vân Hiên khẽ khàng run rẩy

một chút, sau đó không có phản ứng gì nữa, lặng yên đến khó tin.

Có lẽ do không chịu nổi tra tấn cuồng bạo như vậy, anh ngất đi.

Giả như trong suốt quá trình anh chịu mở miệng nói vài câu yếu đuối

hoặc khóc một chút, có lẽ Cổ Sách còn có thể mềm lòng, nhưng cứ nghĩ
đến việc anh ương bướng mà chống đối mình, Cổ Sách lại cảm thấy tức
nghẹn, không thể mềm lòng cho được.

Hắn bắt đầu xâm nhập lần hai.. lần ba..

Đỗ Vân Hiên đứt quãng ngất xỉu vài lần, đều bị Cổ Sách dùng thủ đoạn

vực tỉnh, càng về sau, cho dù có tỉnh lại anh cũng mê man không rõ. Nhưng
dù như vậy, mặc kệ Cổ Sách uy hiếp hay ngọt ngào dỗ dành, anh cũng nhất
định không làm theo lời hắn, nếu Cổ Sách khiến anh quá mức đau đớn, anh
chỉ đưa tay cào loạn lên vòm ngực rắn chắc của hắn.

Trên người đã không còn nhiều khí lực, đừng nói muốn làm Cổ Sách bị

thương, ngay cả khiến hắn đau cũng không thể, chỉ giống như gãi ngứa.

“Sao?” Cổ Sách tiếp tục giã vào, chiều sâu lẫn độ cứng đều khiến anh

hứng chịu đến cứng lưỡi, thấp giọng hỏi, “Có phục hay không?”

Đỗ Vân Hiên đã gần như tê dại, cánh tay buông thõng, cổ gần sát mép

giường, ánh mắt vô hồn ngưỡng lên trên, rơi xuống gương mặt Cổ Sách ở
giữa không trung.

Cổ Sách dùng sức đẩy mạnh một cái, Đỗ Vân Hiên tựa như mèo con sơ

sinh rên lên một tiếng, sau đó giống như bị va chạm đến tận phế quản mà
ho lên. Anh rên rỉ rất nhỏ, tiếng ho cũng thật sự khẽ khàng, bỗng nhiên lại
ho đến xuất huyết.

Mấy giọt máu theo nước bọt văng lên người Cổ Sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.