BẠO QUÂN - Trang 363

“Không thể đi làm, nằm không trên giường rất khó chịu, vậy có thể cho

tôi vẽ một chút chứ.” Câu nói đầu của Đỗ Vân Hiên có chút oán khí, ngừng
lại một chút, khẩu khí trở nên mềm hơn, “Cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy
Lai, tôi thực sự… Rất muốn tranh thủ.”

Cổ lão đại không sợ trời không sợ đất, sợ nhất Gấu Nhỏ nói lời yếu ớt.

Giọng nói nhu hòa của Đỗ Vân Hiên, cùng với gương mặt tuấn tú có vẻ

yếu ớt vì phát sốt của anh khiến nam nhân khó tránh khỏi nghĩ đến sự thực
— Gấu Nhỏ sinh bệnh, là do mình gây ra.

“Em ngoan ngoãn nằm cho tôi.”

Tóm Đỗ Vân Hiên trở lại trên giường, lại dùng lực đắp thêm một cái

chăn, Cổ Sách ra khỏi phòng.

Rất nhanh sau đó đã cầm chiếc bút máy ngòi nhỏ Đỗ Vân Hiên quen

dùng cùng với những bản phác thảo xuất hiện. Những tư liệu Đỗ Vân Hiên
đặt lại trong thư phòng cũng được hắn cầm hết qua đây.

“Chỉ được vẽ một lúc, xem như giải khuây.”

Vốn đang định thêm một câu uy hiếp, nếu không ngoan ngoãn nghỉ ngơi

sẽ hung hăng trừng phạt, vẫn chỉ là dự định thôi, lỡ may khiến nhiệt độ của
Gấu Nhỏ cao hơn, ngược lại mất nhiều hơn được.

Hơn nữa, Cổ Sách ngày càng quen thuộc với âm thanh sột soạt của ngòi

bút vẽ lên trang giấy.

Ở bên cạnh Đỗ Vân Hiên một buổi sáng, lại tiếp tục sờ trán, thấy nhiệt

độ đã hạ xuống, Cổ Sách vẫn không yên lòng, gọi điện thoại để Trương
Bình đến đây xem thử.

Trương Bình nhận điện thoại, trong lòng bồn chồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.