Hiên làm cho hoảng sợ, nhanh chóng trấn an.
Cổ tiên sinh hôm nay sau khi rời đi, lại gọi một cuộc điện thoại đến đây,
nói Tiểu Hiên đang tham gia một cuộc thi thiết kế trang sức rất quan trọng,
nói bọn họ tạm thời không cần phải nói chuyện Đỗ Minh Lỗi thường xuyên
đi trắng đêm không về với Tiểu Hiên, miễn cho ảnh hưởng đến cảm xúc
của Tiểu Hiên.
Cổ tiên sinh còn nói, Đỗ Minh Lỗi là người mới lại có tiền đồ như vậy,
không nên sa vào chơi bời, cho nên công ty tạm thời quyết định phái cậu ra
nước ngoài xử lí một vụ việc. Tuy rằng việc này rất nhỏ, nhưng chung quy
cũng coi như một trải nghiệm rất tốt.
Công ty rất hào phóng, ngay cả vé máy bay, khách sạn lẫn trang phục
công tác đều đã chuẩn bị tốt, Đỗ Minh Lỗi thậm chí không cần về nhà thu
dọn hành lí, có thể trực tiếp đến sân bay.
Tổng giám đốc không hổ là tổng giám đốc, cái gì cũng nghĩ rất chu đáo,
đứa con nhỏ vì công tác bận rộn tới mức không thể về nhà, dù sao cũng dễ
chịu hơn là ở bên ngoài chơi đến quên về nhà.
Vợ chồng Đỗ thị cảm thấy Giám đốc Cổ Sách này, đối với một nhân viên
mới như Đỗ Minh Lỗi thật sự quá tốt, có điều ngẫm lại một chút, chính
miệng Cổ tiên sinh nói, hắn cùng với Tiểu Hiên là ‘người thân thiết nhất
trên thế gian’, vậy có khả năng Cổ tiên sinh chính là thân thích họ hàng gì
đó của cha mẹ đẻ Tiểu Hiên.
Như vậy, Cổ tiên sinh phá lệ chiếu cố đến Minh Lỗi em trai Tiểu Hiên,
cũng coi như yêu ai yêu cả đường đi, hợp tình hợp lí.
“Minh Lỗi rốt cuộc làm sao vậy? Ba, ba nói cho con biết đi!”
“Nó thực sự không có việc gì. Công ty cử nó ra nước ngoài công tác, qua
mười ngày nửa tháng sẽ trở lại. Cổ tiên sinh nói, đây với Minh Lỗi là một