“Không có, không có!”
“Ba.” Đỗ Vân Hiên trầm giọng nói. “Có chuyện không thể gạt con.”
“Hả..à… Không có gạt con, thực sự không có việc gì… Trong nhà
chuyện gì cũng không có.” Đỗ phụ lo lắng không đủ nói thêm.
Che giấu hơn hai mươi năm, chuyện cũ vốn nghĩ sẽ vĩnh viễn phủ bụi,
một khi bị người nhắc lại, tuy rằng Cổ Sách cam đoan không nói cho Đỗ
Vân Hiên, vợ chồng Đỗ thị vẫn lo sợ bất an. Mấy năm nay ngậm đắng nuốt
cay, bọn họ đã coi Đỗ Vân Hiên là con ruột, mà không, thực sự chính ra
con ruột!
Giọng nói của ba rõ ràng có ý giấu diếm gì đó, Đỗ Vân Hiên nhất thời
cảnh giác, Cổ Sách đối với anh có bao nhiêu nghiêm khắc, anh đều biết.
Hôm nay Trương Hằng như lang như hổ xông vào đá quý Lea cũng đã
trắng trợn uy hiếp, chính mình ngoài ý muốn tránh khỏi hai giờ giám thị
của Cổ Sách, Cổ Sách sẽ không cho mình có trái ngọt ăn.
“Ba, mẹ đâu?”
“Ở trong nhà bếp rửa chén.”
“Minh Lỗi đâu?”
Bên trong điện thoại có một lát im lặng, Đỗ Vân Hiên vốn có cảm giác
không ổn, nhịp tim lại đột nhiên tăng mạnh, liền đè nặng ngữ khí truy vấn,
“Minh Lỗi đâu? Giờ này nó sớm đã tan tầm, nói nó nghe điện thoại.”
“Nó không về nhà.”
“Không về? Không về là có ý gì? Vậy nó ở đâu?”
“Tiểu Hiên, con không cần lo lắng, Minh Lỗi không có chuyện gì, chỉ là
mấy bữa nữa mới về nhà.” Đỗ phụ cũng bị ngữ khí lo lắng của Đỗ Vân