Công tử Kim không hiểu nàng sao tự dưng lại biến thành vậy, hơi chút
lo lắng, 'Vũ Nhi, sao vậy?"
Nàng lắc đầu mãi, nàng có tức giận cũng vô dụng, vô lực thay đổi cái
gì. Hắn coi như nóng lòng nhìn thấu nội tâm, "Ta hạ tình độc trong người
ngươi, chỉ là ép ngươi trộm sách cho ta, tuyệt đối không thật lòng hại
ngươi"
Nàng hất tay hắn ra, không muốn tranh cãi cùng hắn, bởi vì có nói thế
nào hắn cũng sẽ không hiểu. Trong cơ thể nàng bị hạ độc, ép nàng trộm
sách, nàng không "nghe lời" hắn liền đẩy tình độc tra tấn nàng, còn lấy các
thủ đoạn ép nàng, những điều này cũng không tính là thương tổn ư? Thật
buồn cười làm sao.
"Vũ Nhi, ta thật sự hy vọng người theo ta về Nguỵ quốc" Công tử Kim
nói thành khẩn, đôi mắt thâm trầm.
"Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không muốn nghĩ tới phía Bắc, thật
ngại quá" Nàng khách sáo cự tuỵệt.
"Hay để cho ngươi suy nghĩ ba ngày, ba ngày sau, ta tới khách sạn tìm
ngươi"
"Không cần, hiện giờ ta nói thẳng với ngươi, ta sẽ không đi Nguỵ
quốc" Diệp Vũ nói kiến quyết.
Hắn cau mày nhanh lại, yên lặng nhìn nàng, đôi mắt dần trở nên lạnh
lẽo, trong mắt có đốm lửa nhỏ bốc lên.
Nàng nhất quyết từ chối, thấy sắc mặt hắn thay đổi, lạnh trầm đáng sợ,
đang định đứng lên, hắn đã nhanh hơn một bước, ôm mạnh lấy nàng, nhanh
chóng quặc chặt môi nàng, đè ép thô bạo, cường hôn cuồng dã... Nàng chấn
động chút, né tránh, giãy dụa, nhưng do hắn quá thô bạo, không những
giam chặt người nàng, còn túm chặt lấy gáy nàng, không cho nàng lộn