BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1024

Chỉ sợ cả đời này sẽ không đi Lạc Dương, có nhớ hay không chẳng là

gì hết. Hắn hơi nhếch môi cười gượng ép. Sau đó hắn dùng sức tay ôm chặt
nàng vào lòng, ôm thật chặt. Nàng cũng không đẩy ra, coi như cho hắn một
cái ôm cáo biệt thôi.

Một lúc sau, Thác Bạt Hoằng buông nàng ra, véo nhẹ má nàng, xoay

người đi trước. Đi như bay, áo choàng bay lên cao. Bóng của hắn, cứ dừng
mãi trong tầm mắt nàng.

***

Một người vội vã đi tới ngự thư phòng, đi như bay, mặt nào nức. Tống

Vân vừa lúc bước ra cửa, thấy Thẩm Chiêu vội vã đi tới, cũng không dừng
bước, mắt thấy sẽ đụng phải mình vội vã lùi ra sau cũng không kịp, cứ há
hốc mồm tại chỗ. Hai người đụng vào nhau rất mạnh, Thẩm Chiêu bỗng vụt
sang bên trái, đụng mạnh vào bả vai của Tống Vân.

Tống Vân không rõ, Thẩm đại nhân luôn thong dong bình tĩnh, chuyện

gì đã khiến cho hắn thất thố như vậy chứ?

Sở Minh Phong đang cầm một phần tấu chương, mặt mày rối rắm, sắc

mặt nặng nề. Nghe thấy tiếng Thẩm Chiêu hành lễ, hắn đứng dậy rời ngự
án, cầm tấu chương trong tay đưa cho Thẩm chiêu, khoanh tay đứng, trong
mắt đầy nét ưu sầu.

Thẩm Chiêu tiếp nhận, vội vã liếc mắt nhìn một cái, "TRi phỉ dương

châu Lý đại nhân tấu tới, nghĩ đến là sai người ra roi thúc ngựa trình lên.
Thần vừa nghe nói, phủ Dương Châu nóng hoành hành, tình hình dịch bệnh
khá nghiêm trọng"

"Lý đại nhân nói, trong thành dương Châu rắn thường tới nhiều, đến

nỗi trong thành xuất hiện quá nóng" Sở Minh Phong giọng nặng nề lại
nghiêm khắc, "vì sao trong thành lại có nhiều rắn lui tới vậy? Chuyện này
có phải rất kỳ lạ không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.