BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1100

Trâm Cài cười bảo, "HẲn là có người ở ngự hoa viên thả diều, hoàng

quý phi, hay là đi ngự hoa viên xem chút đi?"

Vì thế các nàng đi tới ngự hoa viên. Ở xa Diệp Vũ thấy hai cung nữ

đang bồi một cô gái nhỏ khoảng bảy tám tuổi chơi thả diều. TRâm Cài nói,
cô gái nhỏ kia là công chúa Hân Nhu, do Quan Thục phi sinh ra, đầu tháng
sau là tròn bảy tuổi.

Đến gần chút, Diệp Vũ thấy công chúa Hân Nhu thả diều, bộ dáng vui

vẻ, sung sướng, cười khanh khách ngây thơ chất phác hoạt bát như tuổi của
nàng vậy. Thân hình cô bé nhỏ nhắn xinh xắn, mặc bộ quần váy lụa màu
vàng nhạt, búi tóc hai bên, có hai dải lụa cũng màu vàng, mặt mày như vẽ,
trắng nõn đáng yêu. Cô bé cầm dây, ngửa đầu nhìn con diều bay tít trên bầu
trời cao xanh, tia nắng chiều tà in xuống bộ mặt nhỏ nhắn trắng hồng của
cô, tiếng cười thánh thót vang lên như chuông ngân ngập tràn sung sướng,
khiến người ta bất giác cũng cười rộ lên theo.

"Hôm nay gió lớn, đúng lúc thả diều" Trâm Cài cười nói, "Nô tỳ còn

nhớ rõ Vòng ngọc có làm một con diều mỹ nhân, ngày xuân sẽ thả đó,
hoàng quý phi muốn thả diều sao? Nô tỳ trở về lấy tới"

"Cũng được" mãi lâu nhìn con diều không chớp, Diệp Vũ thấy công

chúa Hân Nhu vui vẻ, cũng nổi hứng lên.

Trâm Cài trở về trước, bảo nàng đợi ở đây, nói sẽ nhanh quay lại. Diệp

Vũ nhìn còn diều bướm kia, nó theo gió tung bay, tiêu diêu tự tại, vô ưu vô
lự, nhưng mà nó vẫn bị người ta nắm, chỉ có thể bay trên không trung
hoàng cung, vĩnh viễn không bay được xa, không được cao. Có lẽ nó cam
tâm tình nguyện đem đầu sợi dây giao cho chủ nhân, cam tâm tình nguyện
bị vây chặt trong hoàng cung, bởi vì nó là con diều, trời xanh là vận mệnh
của nó; không có chủ nhân, nó vĩnh viễn không bay lên nổi, vĩnh viễn
không thể baà ra giá trị và sự xinh đẹp của nó. Nói tóm lại, chủ nhân thành
toàn cho nó, cũng trói buộc nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.