BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1131

Giọng nói này từ phía sườn Đông truyền đến, hơi chút trẻ con, lại còn

trong vắt, tựa như giữa trưa hè nóng nực gặp dòng suối mát, rửa được cái
nóng trên trán.

MỌi người cùng nhìn lại theo tiếng nói, thấy đứng ở giữa đám cây cỏ

xanh biếc có một cậu bé cao gầy. Nó có khuôn mặt gầy yếu, cứng rắn, mặt
mày cũng có ba phần tương tự Sở Minh Phong, đôi mắt đen bóng, cái mũi
cao ngất, môi góc cạnh rõ nét, chân tay dài, quần áo màu xanh, đứng dưới
gốc cây, một vệt nắng rọi xuống quần áo nó, ánh lên khuôn mặt có mấy
phần chính trực mà chưa thành thục.

Nó chính là đại hoàng tử mười tuổi năm ấy, Sở Lăng Thiên. Sở Minh

Phong nhìn nó, trên mắt bất giác cũng không vui, có thể nói là thờ ơ.

Thẩm Chiêu có phản ứng đầu tiên, "Đại hoàng tử thấy mọi việc đã xẩy

ra sao?"

Diệp Vũ cảm thấy kỳ lạ, vì sao bệ hạ thấy đứa con duy nhất, lại có

biểu hiện như thế chứ? Sở Lăng Thiên bước vững vàng tới, hành đại lễ với
phụ hoàng, lại làm lễ chu đáo với Quan Thục phi, Lý Chiêu nghi rất đúng
lễ nghĩa, "Phụ hoàng, hôm qua nhi thần ở ngự hoa viên"

"Ngươi nhìn thấy gì?" Giọng Sở Minh Phong lạnh lùng.

"Bẩm phụ hoàng, hôm qua vào khoảng giờ Dậu, nhin thần đang ở một

chỗ hái lá sơn trà", Sở Lăng Thiên chỉ phía Đông Bắc, nói tiếp, "Lúc ấy
bụng nhi thần râm rẩm đau, ngồi dưới đất nghỉ một lát, bởi vậy không ai
thấy nhi thần ở đâu. Nhi thần thấy, hoàng quý phi đứng ở đó xem công
chúa Hân Nhu thả giều" Nó chỉ về một chỗ khác, "Con diều công chúa bị
đứt dây, hai cung nữ đi tìm diều, chỉ còn lại một mình công chúa. Lúc này,
hoàng quý phi xoay người rời đi; còn công chúa Hân Nhu không kiên nhẫn
đợi được nữa, phải đi tìm con diều. Chính mắt nhi thần nhìn thấy, hoàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.