Một đêm này nàng bừng tỉnh mấy lần, vai trái và ngực trái đau như tra
tấn suốt cả đêm. Sáng hôm sau, Trâm Cài thấy khí sắc nàng không ổn, cũng
chẳng có khẩu vị gì ăn sáng, nói luôn, 'Hoàng quý phi, hay vẫn nên truyền
thái y tới xem xem đi ạ"
Diệp Vũ vẫn lắc đầu, "Sau này đừng có gọi ta là "Hoàng quý phi" nữa,
cứ gọi là tỷ tỷ đi"
"Vậy sao được?" TRâm Cài vừa mừng vừa sợ, "Người là hoàng quý
phi, bệ hạ cho phép nô tỳ gọi vậy ạ"
"Ta không thích, sau này không được gọi vậy nữa"
"Vậy nô tì....Gọi người là tỷ tỷ ạ"
TRâm Cài vui mừng mãi, chủ tử đối đãi tốt như thế, lại muốn mình
làm tỷ muội, vậy thật là có phúc quá. Diệp Vũ vỗ vỗ tay nàng ta, phân phó
nói, "Muội tự mình đi Thính Phong các nhìn xem, ta nhớ rõ tối qua ở trong
đó có hai bồn hoa hồng, muội đi mang về đây"
Trâm Cài dù thấy kỳ lạ nhưng không hỏi nguyên do. Nàng ta vừa đi
tới cửa điện, Diệp vũ lại bảo nàng ta quay lại, dặn dò, "Nếu trong đó không
còn hai bồn hoa hồng nữa, thì muội nên đi hỏi thăm chút là ai đã đem hoa
hồng đặt ở Thính Phong các, là ai đã chuyển đi nhé"
Trâm Cài đồng ý, vội vàng đi. Ước chừng nửa canh giờ sau, nàng đã
trở lại, bẩm báo, "Tỷ tỷ, đúng như tỷ định liệu, ở Thính Phong các đã
không còn hai bồn hoa hồng nữa. Nô tỳ có hỏi chưởng lý hoa cỏ và vài
cung nhân quét Thính Phong các, đều nói không biết trong Thính Phong
các đặt hoa hồng ạ"
Mặt Diệp Vũ trầm tĩnh như nước. Như thế xem ra, hai bồn hoa hồng
có người đặt ở Thính Phong các, tối qua nàng ở đó bỗng dưng choáng váng