Chương 40. Phong lưu thành tính
Sở Minh Phòng hừ lạnh, "Đây mới đúng là thật tình của ngươi" Hắn
ngoắc tay ý bảo nàng ngồi lại gần chút, nàng đành phải lê ra giữa thấy tay
phải của hắn cầm một viên ngọc xanh biếc, vuốt ve, nhàn tản. HẮn không
chút để ý hỏi, "Ngươi và TẤn vương ở sông TẦn Hoài xảy ra chuyện gì,
bẩm báo cho cặn kẽ"
Nàng sớm đã đoán được hắn ra cung là vì chuyện này.
Vì thế, nàng nói tóm tắt, dĩ nhiên là lược bớt đi chút ít tình tiết.
"Như ngươi chứng kiến, Tấn vương mang trên người võ công tuyệt
đỉnh sao?" Trong bóng tối, mắt hắn hiểm ác như con sói hoang cô độc.
"Tấn vương một người giết chết bốn kẻ áo đen, thân thủ giỏi lắm, sát
thủ giang hồ bình thường không giết được ngài ấy đâu"
"Võ nghệ của hắn có chỗ nào hơn người chứ?"
"Nhanh, ác, độc. NHưng nếu không quan trọng, Tấn vương cũng sẽ
không sử dụng chiêu thức âm độc quá mức" Nàng nói chi tiết, bỗng cảm
thấy chuyện hắn hỏi võ nghệ TẤn vương có chút bất thường.
Sở MInh Phong khẽ gật đầu, "HẮn có biết thích khách là kẻ nào
không?"
Diệp Vũ lắc đầu. Con ngươi đen của hắn ngưng tụ lại sẵng giọng,
"Trẫm đã sớm đoán được Tấn Vương có võ, hắn có ý lừa trẫm, trên đời này
giả vờ nhu nhược yếu đuối không chịu nổi, thật ra lại âm thầm luyện võ, lại
còn luyện được một thân võ nghệ giỏi nữa"
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng, chẳng lẽ hắn phái đám áo
đen ám sát Tấn Vương ư? Chẳng lẽ ngày ấy bất ngờ đều do hắn bố trí hết