Nhưng nàng càng hy vọng có người sẽ đến cứu nàng, hy vọng hắn sẽ
xuất hiện.
Dần dần nàng cảm thấy toàn thân cứng ngắc, giống như khối băng
vậy, cứng quá, mất đi sự ấm áp, đã không còn hơi thở nữa, chỉ còn một ý
nghĩ trong đầu: Vì sao hắn còn chưa tới?
Quá trình dày vò thật khó khăn, nàng cố nghĩ mà chống đỡ, lại kiên trì
tới cùng, nhưng thời gian lâu vậy, bộ dạng cũng cùng quẫn...Nàng chỉ
không muốn nhảy múa, không muốn múa để mê hoặc Sở Minh Phong, vì
sao lại bị tra tấn như vậy chứ....
Diệp Vũ hy vọng trong lòng người xuất hiện kia là Thẩm Chiêu.
Hôm nay tan triều có vẻ muộn, ra ngoài cung đã gần trưa, Hắn vừa
xuống kiệu thì đã thấy một nha hoàn lạ chạy vội tới trước mặt, thất kinh
hành lễ.
"Đại nhân, nô tỳ là người ở lầu Tiêu Tương" Nha hoàn hoang mang lo
sợ.
"Có chuyện gì sao?" Thẩm Chiêu kinh ngạc hỏi.
"Đại nhân, ngài nhất định phải cứu Diệp cô nương.... Nô tỳ cầu xin
ngài, xin ngài thương xót, cứu Diệp cô nương đi...." Nàng ta kéo tay áo
hắn, lo lắng.
"Ngươi cứ từ từ mà nói, chuyện gì đã xảy ra? Là Diệp Vũ sao?" Trong
đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ, đó là Diệp Vũ đã xảy ra chuyện.
Chương 45. Xông vào phủ Thuỵ Vương
Nha hoàn nói, "Sáng nay Diệp cô nương vừa xong ở lầu Tiêu Tương,
đã được Thuỵ vương mời tới vương phủ. Cô nương trước khi đi có nói nhỏ