BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1601

"Phụ hoàng văn võ song toàn, dĩ nhiên cũng hy vọng con cái cũng giỏi

cười na]j bắn cung, bởi vậy Nhị hoàng huynh và Tam hoàng huynh từ nhỏ
đã khổ luyện cười ngựa bắn cung, ở Ngụy quốc ít có ai là địch thủ, cả thái
tử cũng còn kém họ nữa" Hắn giải thích.

"Huynh yên tâm đi, ta cam đoan huynh có thể thắng mà" Nàng cười tự

tin. Hắn thấy nàng nói chắc chắn thế, dù hơi hoài nghi, nhưng vẫn có thái
độ mong chờ mòn mỏi.

Trở lại hoàng cung, đổi lại quần áo, Diệp Vũ lúc này mới đi tới cung

thất của mình ở gần đó, thì thấy có hai người từ trong cung thất đi ra. Vốn
định xoay người tránh mắt họ nhưng đã bị họ thấy, nàng đành phải đi qua.

Ngụy hoàng bước nhanh tới, áo bào bay lên, nhìn khôi ngô uy vũ, có

khí thế đế vương từ tận trong xương.

Nàng hạ mình hành lễ, "Nô tỳ tham kiến bệ hạ"

"Chẳng phải ngươi bị bệnh sao? Vì sao lại ra ngoài hứng gió hả?"

Giọng An Thuận vang mà có trách móc, 'Bệ hạ nghe thấy ngươi bị bệnh,
mới cố ý tới thăm ngươi, ngươi cũng không ở trong phòng, để cho bệ hạ đi
mất công một chuyến"

"Tạ bệ hạ quan tâm. Nô tỳ uống thuốc xong, thấy đỡ chút, mới đi ra

ngoài chút để hít thở không khí. Không ngờ bệ hạ lại cố ý tới thăm nô tì, nô
tì thật vinh hạnh quá" Nàng ôn nhu giải thích.

"Đi đâu vậy/' Ngụy hoàng hỏi, giọng có chút giận.

Ngực nàng như thắt lại, không phải là ông ta phát hiện ra gì rồi chứ.

"Nô tì đi về hướng kia một lúc. Gió to, bệ hạ nên về tẩm điện dùng bữa đi,
nô tì có làm chút cháo thịt nạc cho bệ hạ nếm thử, được không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.