BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1629

Rẽ bảy ngoặt tám, hỏi mấy cung nhân, đi mất nửa canh giờ nữa mới

tìm được Phúc Nhạc đường. So với hậu cung điện tiền triều xanh vàng rực
rỡ, thì Phúc Nhạc đường lại là một tòa cung điện đơn sơ, đổ nát, đã nhiều
năm không có ai trông coi. Diệp Vũ đưa ra yêu bài ngự tiền, cung nhân
thấy yêu bài vàng sáng lóng lánh, như thấy vàng vậy, lập tức cung kính hẳn
lên, hai mắt tỏa sáng, "Cô cô có gì dạy bảo ạ?"

"Không có gì, ta chỉ là tới thăm một người, chỉ cần liếc mắt nhìn một

cái là được"

"Người cứ việc nhìn đi ạ, người muốn nhìn ai ạ?" Cung nhân cười làm

lành nói.

Diệp Vũ đưa mắt nhìn lướt bên trong một lượt, lại không phát hiện ra

Kiều Thục phi, "Ta định nhìn Kiều Thục phi mới được đưa tới hai ngày
trước một chút"

Cung nhân nghĩ ngợi, "Đưa tới hai ngày trước ạ? Là phi tần bị điên

ạ?"

Diệp Vũ gật đầu, cung nhân chỉ thẳng vào trong ngõ ngách, "Nha,

chính là nàng ta đó"

Nàng nhìn qua, trông thấy ở tận cuối hành lang, dưới mặt trời mùa

đông lạnh lẽo, có một người phụ nữ ăn mặc quần áo xám bẩn thỉu. Khuôn
mặt nàng ta tái nhợt, búi tóc tán loạn, gục đầu xuống, hai tay ôm một chiếc
gối nhỏ, đu đưa nhẹ nhàng, cứ như chiếc gối nhỏ ấy là con của nàng ta vậy.
Nàng ta nhìn con hiền từ, còn chơi đùa cùng con.

Diệp Vũ đi trước mấy bước, ngơ ngác nhìn Kiều Thục phi, trong lòng

khổ sở. Tiết mục "con báo đổi thái tử" vừa xong, lại khiến cho nàng ta biến
thành kẻ điên, bị vứt bỏ tới một nơi bẩn thỉu, như bị bỏ quên hoàn toàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.