BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1690

Họ vội vàng lên đài Thanh Phong, đi thẳng một mạch lên đó. Ở trên

tháp cao, Diệp Vũ bị treo lên bằng một sợi dây thừng, cả người lơ lửng bên
ngoài, gió lạnh thấu xương tốc cả áo quần áo nàng bay phần phật.

Lúc ấy nàng đang ở trong phòng ăn nhỏ nấu cháo, bỗng bị người ta

đánh ngất, lúc tỉnh lại thì đã thấy ở trên đài Thanh Phong, chân tay bị trói,
có hai công công đem treo nàng ra bên ngoài lan can. Nàng sợ tới mức
hông bay phách lạc, nhưng cũng biết rõ chắc không ngã xuống ngay, bởi
hai công công làm vậy tất có nội tình.

Trước khi đoàn người Ngụy hoàng đến, HÀn vương đã đi lên đài

Thanh Phong, thấy nàng bị treo bên ngoài, thấy thú vị, cười tủm tỉm nhìn
nàng, cứ như đang nhìn một trò hay vậy, chẳng có ý cứu nàng tý nào.

Làm nàng khi thấy nhóm người Ngụy hoàng, trong lòng thấy thoải

mái hơn. Ngụy hoàng bị cảnh này làm cho sợ tới mức tim co bóp kịch liệt,
lo lắng tới an nguy của nàng, lớn tiếng gầm lên, "Đồ vô liêm sỉ! Còn không
thả người?"

Hai công công thấy bệ hạ giá lâm, chẳng dám lỗ mãng, sợ hãi quỳ

xuống, bị thị vệ áp chế. Thác Bạt Hoằng và An Thuận cùng lên cứu nàng,
nàng vừa đứng vững, Ngụy hoàng đã đi tới đỡ lấy, trên mặt tràn đầy quan
tâm, "Huyên Nhi, có bị thương không? Chúng đối xử với ngươi thế nào,
ngươi nói cho trẫm biết, trẫm tuyệt đối không tha"

"Nô tì không sao, bệ hạ đừng có lo" Diệp Vũ tim cũng đã đập trở về,

cái cảm giác bị treo lơ lửng giữa không trung kia, dưới chân hư không thấy
mà thật đáng sợ.

"Quay đầu cho trẫm bảo Thái y bắt mạch cho ngươi xem nào" Ngụy

hoàng vỗ vỗ tay nàng, mắt lộ ra tình cảm trìu mến.

"Nhị hoàng huynh... Vì sao ở trên đài Thanh Phong? Vì sao không cứu

Diệp cô nương?" Thác Bạt Hoằng hỏi Hàn Vương, trong giọng đầy trách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.