Bỗng hắn đi rồi đổ về bên trái... Diệp Vũ lập tức tiến lên, đỡ hắn lên
giường, càng ngày càng sầu lo.
"Ta thật sự không sao..." Sở Minh Phong có ý giảm bớt không khí
khẩn trương.
"Ta đi ra ngoài chút, sẽ mau về thôi"
Nàng vỗ vỗ hai má hắn vô cùng thân thiết, mở cửa đi ra ngoài. Thác
Bạt hoằng ở ngay phòng bên cạnh tránh gió, nghe được tiếng mở cửa, lập
tức đi ra; vốn tưởng nàng phải về cung ngay lại không ngờ không phải.
"Làm phiền Vương gia sai người đi mời một thấy thuốc biết chữa chân
bị thương tới" Diệp Vũ nói lạnh lùng, không khách sáo.
"Lại sao vậy/" Thấy nàng nhớ, quan tâm tới Sở Minh Phong, hắn cảm
thấy tức tới phiền lòng.
"Rốt cuộc huynh có đi tìm đại phu chữa trị chân cho Minh Phong
không, ta không truy cứu nữa, nhưng hiện giờ, huynh lập tức sai người đi
mời thầy thuốc ngay"
"Ta đương nhiên mời rồi, nàng cứ vậy không tin ta sao?" Mặt hắn hơi
xao động.
"Được, cho dù Vương gia có mời thầy thuốc, nhưng gần như bó tay.
Làm phiền Vương gia lại đi mời một thầy thuốc có y thuật giỏi tới" Nàng
cũng không muốn tốn nước bọt với hắn, chỉ thầm mong muốn được chữa
trị chân của Minh Phong khỏi nhanh mà thôi.
Thác Bạt Hoằng tức giận tới mức không biết nói gì cho phải, lửa giận
tăng vọt, lại không có chỗ phát tiết. Tóm lại hắn vẫn phải sai người đi mời
thầy thuốc. Mặt Diệp Vũ không đổi nói, "Làm phiền Vương gia phân phó