BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1742

Hắn hạ giọng cười khùng khục, nàng cười n ói, "Chuyện bỏ độc ở

băng gạc, lệnh cung nhân chỉ chứng thái tử, rồi lại chỉ chứng Vệ Vương,
một hồi vu khống, để cho phụ hoàng không thể không tin Vệ Vương bỏ độc
giết cha, giá họa cho thái tử, một mình ngươi chỉ lo thân mình, thật mới
tuyệt diệu làm sao"

Dứt lời, nàng vỗ tay, có ý cười nhạo. Thác Bạt Hoằng vung áo choàng

lên ngồi xuống, nhếch mép cười khẽ, "Có đôi khi, thông minh quá cũng
chẳng phải chuyện tốt"

Diệp Vũ thấy hắn ngồi ở mép giường, hơi khẩn trương, "Ngu ngốc

quá cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Rốt cuộc ông ấy là cha ruột của ngươi,
sao ngươi lại nhẫn tâm, hạ độc được chứ! Cho nổ tan, hạ độc, tiếp theo nữa
là thủ đoạn gì đây?"

Mắt hắn chợt tối sầm, nói giọng trầm trầm, "nàng không rõ đâu"

"Vương gia không muốn nói, ta cũng không ép"

"Nếu nàng là hoàng tử tôn quysm lại là đứa nhỏ cực ti tiện, cực khổ

trong hoàng cung, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đến cả cung nhân hạ
tiện nhất cũng đều có thể bắt nạt nàng, đánh chửi nàng, dẫm nàng xuống
bùn, cố tình giẫm lên; nếu có một ngày, nàng biết được mẫu thân mình chết
thảm là do phụ thân ngồi ở trên cao kia, biết được mẫu thân bị một phụ nữ
hại chết, mà phụ thân lại còn bao bọc cho phụ nữ đó, nàng hận phụ thân lại
không giết được hắn, chỉ có thể giết chết phụ nữ kia thôi; nếu cả cuộc đời
này người nàng hận nhất, phụ thân lại muốn giết nàng, khiến cho nàng
không có chốn dung thân, nàng chỉ có thể chạy trốn tha hương, từ nay về
sau cô độc..." Giọng Thác Bạt Hoằng cực bình thản, cứ như mặt hồ không
chút gợn sóng vậy.

Diệp nghe mà hiểu được ân oán, hận, giận sâu bên trong, trong lòng

thấy mềm hẳn, đồng tình với hắn lúc nhỏ, lúc còn quá nhỏ đã gặp nhiều đau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.