BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1770

Tiếng của ông có vẻ già cả hẳn, "Tề Vương ở Sở quốc hơn mười năm, trẫm
thấy nó có tài có mưu, làm việc cẩn thận, rất giống lẫm hồi trẻ, trẫm thật sự
rất vui"

Nàng thản nhiên cười, "Tề Vương thực sự là rồng phượng trong biển

người, nhưng vì sao phụ hoàng..." Ngụy hoàng lại nói, "Tuy hắn giấu rất
kỹ, nhưng trẫm vẫn nhìn ra được, dã tâm của nó bừng bừng, còn muốn ngồi
trên đế vị của trẫm hơn bất cứ kẻ nào. Trẫm đã nói qua với nó, nó lần nữa
biểu hiện trí thông minh, phụ tá thái tử, trợ giúp thái tử đắc lực trọn vẹn.
TRẫm rất tin, không ngờ..."

Diệp Vũ hiểu, không ngờ thái tử chỉ là một quân cờ của Thác Bạt

Hoằng mà thôi. Ngụy hoàng bị Thác Bạt Hoằng che mắt, nên mới tạo thành
cục diện hôm nay.

"Giờ trên Kim Điện, trẫm còn nhìn không rõ thì đúng thật là hồ đồ rồi"

Ông vừa hối hận vừa tức giận, "Hàn Vương tử, Vệ Vương và thái tử bị phế,
đều là bố cục của Tề Vương. Huyên Nhi, con cũng là một quân cờ của Tề
Vương"

"Phụ hoàng... Nhi thần là do bất đắc dĩ..." Nàng nói như xin lỗi, đồng

tình với tình cảnh hôm nay của ông.

"Trẫm không trách con. Trẫm biết con là quân cờ do Tề Vương an bài

bên cạnh trẫm, nhưng con đến tóm lại đã đền bù được tiếc nuối suốt đời của
trẫm" Ông vỗ vỗ tay nàng, hiền hòa như cha vậy.

"Phụ hoàng, nhi thần không muốn có ngươi nào vì con mà chết, cũng

không nguyện hại người... nhưng cục diện này, con không thoát khỏi liên
quan..." Diệp Vũ nói thành khẩn, lệ long lanh, "Phụ hoàng cần nhi thần làm
gì, nhi thần sẽ cố sức làm"

Ánh mắt Ngụy hoàng đục ngầu bỗng trở nên trong veo vài phần, "Nó

muốn giang sơn của trẫm, trẫm cho nó!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.