BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1777

mình, đến người nói chuyện cũng không có... Phòng ở ngập nước, nhi thần
còn nghe rõ cả tiếng nước rơi vào sâu trong giấc ngủ; gió lạnh thét gào gào
thét thảm thiết, nhi thần rất sợ, cả đêm ngủ được được; nhi thần luôn ăn
không đủ no, mặc không đủ ấm, lại còn bị cung nhân suốt ngày ra tay đấm
đá, mắng là con hoang!"

Đôi mắt hắn đẫm nước mắt đỏ hồng, bên trong có bi thương, đau đớn

và hận. Diệp Vũ thở dài, thời thiếu niên của hắn đúng thật bi thảm.

Ngụy hoàng không phản bác được gì, nói bi thương: "Trẫm thật không

ngờ... Lúc tuổi trẻ vì một lần bất ngờ, đã khiến cho con khổ sở tới vậy...."

Thác Bạt Hoằng cười trào phúng, lạnh lẽo, "Bất ngờ ư? Nếu mẫu thân

mà nghe thấy người nói vậy thì đau lòng biết bao. Chỉ một đêm bất ngờ của
người, mà mẫu thân sống còn khổ hơn chết. Mẫu thân chưa bao giờ oán
người, hận người, dù người đã quên mất bà ấy, bỏ quên bà ấy, không cần bà
ấy sinh đứa bé ra, bà ấy cũng không hề oán hận nửa câu. Mỗi lần nhi thần
hỏi, mẫu thân đều nói: phụ hoàng con văn thao võ giỏi, yêu dân chuyên
cần, quốc sự nặng nề, cả ngày chỉ phê tấu chương, bận rộn vô cùng, chúng
ta đừng quấy rầy phụ hoàng con nữa. Nhưng mà nhi thần biết rõ, căn bản
không phải chuyện như vậy. Mẫu thân nói vậy chẳng qua là không muốn
nhi thần hận phụ hoàng bạc tình bạc nghĩa mà thôi."

"Mẫu thân con... là cô gái tốt..." Ngụy hoàng có chút cảm khái, thần

sắc ngơ ngẩn.

"Mẫu thân là người thân duy nhất của nhi thần, người giết chết thân

nhân duy nhất của nhi thần, nhi thần thề, bất luận là mười năm, hai mươi
năm hay là ba mươi năm, nhất định sẽ báo thù cho mẫu thân!" Lệ khí trong
mắt Thác Bạt Hoằng dâng trào quay cuồng, cứ như ma quỷ dưới địa ngục
giết người không chớp mắt vậy, tàn nhẫn tới đáng sợ.

"Ngươi định giết trẫm, thì cứ tự nhiên đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.