BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1836

Lưu Tĩnh đi lên, đem mọi lời cung nhân nói bẩm báo lại bệ hạ chi tiết.

Nghe vậy, Sở Minh Lượng cũng không kinh hoảng, sắc mặt vẫn không thay
đổi, "Dây xích tay ngọc bích của Tuyết Nhi đột nhiên bị đứt, chẳng liên
quan gì đến nô tì, xin bệ hạ minh giám"

Thị tì tên Tuyết Nhi quỳ trên mặt đất, sắc mặt hoẳng hốt, "Bệ hạ, nô tì

cũng không rõ vì sao dây xích tay ngọc bích lại đột nhiên bị đứt ạ, không
biết phu nhân đạp phải viên ngọc bích, nô tì đáng chết, nhưng nô tì không
phải cố ý, xin bệ hạ thứ tội"

"Mang ra ngoài, đánh!" Thác Bạt Hoằng cất giọng lạnh trầm, coi

mệnh lệnh ấy như lời vớ vẩn vậy.

"Bệ hạ tha mạng... hoàng hậu, xin cứu nô tì..." Tuyết Nhi hoảng sợ

thật sự, nước mắt trào ra khẩn cầu hoàng hậu cứu mình.

"Ngươi hại chết hoàng tự, bản cung cũng không thể nào cứu nổi ngươi

được" Sở Minh Lượng lạnh lùng nói, "Yên tâm đi, bản cung sẽ cầu bệ hạ
tha cho cả nhà ngươi"

"Hoàng hậu... Cứu nô tì với..." Tuyết Nhi khóc thê lương, bỗng sắc

mặt khẽ thay đổi, "Bệ hạ, dây xích tay ngọc bích kia không phải của nô tì,
là hoàng hậu thưởng cho nô tì. Hoàng hậu còn sai nô tì, vào lúc thích hợp
thì dựt đứt sợi dây xích trên tay xuống, để phu nhân đạp phải hạt châu sẽ bị
xẩy thai ạ..."

"Tiện tỳ! Bản cung thưởng sợi dây xích tay ngọc bích cho ngươi lúc

nào hả? Lúc nào thì sai ngươi làm vậy chứ?" Lời Sở Minh Lượng trách
mắng đầy chính nghĩa, "Bệ hạ, con tiện tỳ này nói hươu nói vượn, nô tì thật
không làm"

"Bệ hạ, sợi dây xích tay kia giá trị xa xỉ, nô tì sao tự dưng lại có sợi

xích tay như vậy chứ? Còn nữa, nô tì chẳng có thù oán gì với phu nhân, vì
sao lại mưu hại đứa bé của phu nhân chứ ạ?" Tuyết Nhi khóc cãi, "Là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.