BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1837

Hoàng hậu sai nô tì giựt đứt xích tay, khiến cho phu nhân xảy thai. Nếu
không thế, nô tì sao có gan mưu hại hoàng tự được... Xin bệ hạ minh xét..."

"Bốp" một tiếng, Sở Minh Lượng tức giận phát run lên, tát nàng ta

một cái, "Đồ ngậm máu phun người! Kéo ra ngoài, đánh chết!"

Bệ hạ không có thái độ gì, ai dám làm càn chứ? Thác Bạt Hoằng chậm

rãi đứng lên, ánh mắt lạnh khốc. Nàng ta nhìn hắn, tâm ý hoảng loạn, bị lệ
khí nham hiểm hung ác trong mắt hắn dọa sợ. Hắn nhanh chóng vung tay,
đúng lúc tát mạnh nàng ta một cái.

Sở Minh Lượng bụm mặt, máu tươi nhiễm đỏ cả miệng, đôi mắt đẹp

trong suốt, lệ lóng lánh, phẫn hận và u oán chôn tận đáy mắt, sâu trong
lòng.

"TRẫm không muốn nhìn gặp lại ngươi nữa! Cút!" Hắn nói lạnh lùng.

Nàng quật cường nhìn hắn, đẫm nước mắt, hít một hơi sâu, chậm rãi xoay
người, ngẩng cao đầu, đi thẳng ra đại điện, ra khỏi Lăng Vân Các. Thác Bạt
Hoằng nhìn nàng ta cao ngạo, lưng cứng ngắc, lệ khí trong mắt chậm rãi
tiêu tán, đuôi mắt như cười như không.

***

Lúc tỉnh lại, Diệp Vũ nghe Xuân Hoa, Thu Nguyệt nói đứa bé không

còn, tinh thần trống rỗng, lại hôn mê bất tỉnh. Lúc tỉnh lại lần nữa, nàng
thấy Thác Bạt Hoằng và Lâm thái y đều có đó, liền túm chặt lấy ống tay áo
Lâm thái y, hỏi hoảng loạn, "Lâm đại nhân, con của ta thật sự không còn
nữa sao?"

Ông gật đầu, "Phu nhân nén bi thương. Sau này còn có thể mang thai

hoàng tự nữa, đừng lo"

Nước mắt trào ra, tuôn rơi, nàng đau lòng sắp chết khóc lóc: Minh

Phong, thật xin lỗi, ta không bảo vệ được con của chúng ta....

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.