BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1866

rất nhẹ gần như không thấy gì, có lúc lại như đang tồn tại, tóm lại cả người
không thoải mái. Hơn nữa, nàng còn cảm thấy như mình đang quên dần
một số chuyện hoặc một số người quan trọng, ngẫm kỹ lại cũng không nghĩ
ra.

Vì sao lại vậy chứ?

Trưa hôm nay, Thác Bạt Hoằng giá lâm, nàng vui sướng trong lòng,

hỏi nhỏ nhẹ, "Bệ hạ, nô tì đã chuẩn bị bữa trưa đầy đủ, bồi nô tì dùng bữa
được không?"

"Ta tới là muốn dùng bữa với nàng" Tay hắn vuốt ve đôi má hồng của

nàng, "Hôm nay ngoan ngoãn uống thuốc chưa?"

"Uống rồi" Nàng cười mềm mại, "Ngày nào bệ hạ cũng đều hỏi,

không thấy phiền sao?"

"Nàng điều dưỡng thân mình là chuyện quan trọng, ta dĩ nhiên ngày

nào cũng phải nhắc, sao thấy phiền chứ?"

Hắn mở rộng cánh tay, nàng liền ngồi lên đùi hắn, ôm cổ hắn, dáng vẻ

đầy hớn hở quyến rũ, cất giọng nũng nịu, "Bệ hạ, ta uống thuốc đã được
một năm rồi, còn định uống tiếp thuốc nữa sao? Vậy chén thuốc đó thực
đắng quá đi, ta thật sự không muốn uống nữa..."

Thác Bạt Hoằng đau lòng xoa nhẹ má nàng, "Ngày mai bảo lâm thái y

bắt mạch cho nàng, nếu khỏi rồi, thì không uống thuốc nữa, có được
không?"

Diệp Vũ cười vui vẻ, "Vâng, đồ ăn nhanh lạnh lắm, dùng bữa đi"

Vì thế hai người vừa nói vừa cười, gắp cho nhau cơm rau, ân ái như

vợ chồng bên nhau đã lâu vậy. Mộ Dung Diệp đứng ngoài điện, thấy cảnh
đó, băn khoăn trong lòng càng lớn, không dám đi vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.