BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1884

Nàng cũng ôm hắn, mừng rỡ như điên mà đầy chua xót không cách

nào hình dung nổi.

"Vũ Nhi... thật sự là nàng sao..." Sở Minh Phong cất giọng khàn khàn,

lời vừa ra thì lại là khóc.

"Là ta..." Tiếng nói của nàng cũng khản đặc vì khóc. Giờ khắc này họ

ôm nhau thật chặt, chìm đắm trong niềm vui sướng được gặp lại nhau.

Không có bộ ngực ấm áp của hắn, rộng rãi vững chắc để nàng được

dựa vào, không có cô gái nào đẹp hơn nàng, kiên trinh hơn khiến cho hắn
mê luyến. Một năm đợi chờ biết bao giày vò thật đáng giá.

Giờ khắc này, trái tim họ như cùng nhịp đập, cùng nhau thở, cùng

nhau khóc, cùng nhau vui sướng, cùng nhau bi thương. Sở Minh Phong
nâng mặt nàng lên, con ngươi đen sáng lóng lánh, đuôi mắt như cười...
Nhìn chăm chú một lúc lâu, hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng, mắt nàng,
toàn thân cảm thụ yêu thương của hắn..

Cánh môi quyện nhau, ôn nhu triền miên, đã lâu quấn quít si mê.

Mộ Dung Diệp và Thác Bạt Ngưng đức ở trước xe ngựa, nhìn đôi tình

nhân xa nhau lâu rồi gặp lại, ôm nhau mà khóc, cảm động mãi, cùng nhìn
nhau cười. TRước cổng Triêu Dương, thủ vệ phần đông, không ngờ bệ hạ
cùng cô gái cầu kiến này làm chuyện khuê phòng trước mắt boa người,
chẳng coi ai ra gì, khiến cho người ta mở to con mắt mà nhìn. Cái gì gọi là
tình đều từ tận sâu bên trong tới, đó là thế.

"Vũ Nhi... Vũ Nhi... Vũ Nhi...." Sở Minh Phong thì thào gọi, mê loạn

hôn nàng, cái trán, đôi mắt, cái mũi, đôi má, thùy tai, cứ vừa hôn vừa thì
thào hội tên nàng, cứ như không tin cô gái trong lòng này là người mình
ngày nhớ đêm mong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.