BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 296

Nàng mừng rỡ như điên, đưa tay túm lấy quần áo Hạ Phong, vừa khóc

vừa cười, "Ta đã trở về, có phải...đem ta về nhà, được không... Ta muốn về
nhà. mang ta về nhà ..."

Hạ Phong thờ ơ, thậm chí còn kinh ngạc nhìn nàng, như không hiểu

nàng đang nói gì nữa.

Nàng sốt ruột, giãy dụa đứng dậy, cầu xin đáng thương, "Ta chưa chết,

thật đó, ta chỉ là xuyênq ua tới cổ đại...Ta cuối cùng đã trở lại, ta còn muốn
làm thấy dạy múa của huynh, đừng bỏ lại ta.."

"Vũ Nhi, nàng nói gì?" Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một giọng lạ.

"Ta chỉ muốn làm thầy dạy múa của huynh, không mong gì... Mang ta

trở về, van xin huynh đó, Hạ Phong..." Nàng đau khổ cầu xin.

"Vũ Nhi, nàng đến cuối cùng muốn nói gì hả?" Sở Minh Hiên ôm lấy

nàng, "Thẩm Chiêu, có phải nàng bị sốt tới mức hồ đồ rồi không?"

"Diệp cô nương hình như coi ta là một người khác vậy" Mới vừa rồi,

Thẩm Chiêu nhìn rất rõ, Tấn Vương nhìn mình thần sắc thật khiếp sợ, hoài
nghi ra sao, Hắn nghi ngờ nói, "Hạ Phong là ai? Lầu Tiêu Tương có một
người tên là Hạ Phong sao?"

"Ngày mai cho người tới hỏi xem sao" Ánh mắt Sở Minh Hiên lạnh

băng bức người. Diệp Vũ lại đưa tay ra nắm lấy quần áo Thẩm Chiêu, bị
hắn chặn lại, hắn ôm chặt lấy nàng, không cho nàng lộn xộn.

Thẩm Chiêu lo lắng nói, "Diệp cô nương thần trí không rõ, chỉ e

không được khả quan cho lắm"

Hai thái y tới, Sở Minh Hiên vội vã tránh ra để họ chẩn trị. Nhìn, sờ,

hỏi, hội ý, Trương thái ý nói, "Vương gia, Diệp cô nương nhiễm lạnh, sở dĩ
bệnh tình lặp đi lặp lại, là nàng không có ý muốn sống nữa"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.