BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 386

với Thẩm đại nhân, bảo Thẩm đại nhân nói hộ Tô gia hai câu với hoàng
thượng... Bệ hạ là cực nể Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân nói gì, bệ hạ đều
nghe hết... Bản cung van cầu ngươi, chỉ cần ngươi giúp, bản cung để ngươi
tuỳ xử lý... Muốn chém muốn giết, tuỳ ngươi!"

Diệp Vũ thật tình thấy, nữ nhân này tâm thuật bất chính thật chẳng

đáng tha thứ. Trong mắt ả ta, mạng người khác như cỏ rác, người nhà,
người thân ả ta, không thể chết được, cũng không đáng chết. Người như thế
sống trên đời chỉ có thể gây hoạ cho kẻ vô tội khác, là đáng chết nhất!

"Dẫn hoàng hậu ra ngoài!" Diệp Vũ hạ lệnh. Bốn thị vệ kia đi tới kéo

Tô Ngọc Yên rời đi. Ả ta kêu lên thê lương, "Nhị phu nhân, bản cung van
xin ngươi... Buông bản cung ra...Nhị phu nhân.... Nhị phu nhân..."

Diệp Vũ xoay người trở về phòng, tiếng kêu sắc nhọn kia càng ngày

càng nhỏ dần, cuối cùng cũng tan mất.

Hai lần đó, Tô Ngọc Yên đánh vào mặt nàng, dùng mãng xà doạ nàng,

nàng thề phải báo thù. Nhưng nàng không phải là kẻ cố ý làm tổn thương
người khác, hơn nữa vội vã luyện vũ, chuyện báo thù coi như xong.

Đau khổ và thương tổn cũng không còn thấy nữa, sao có thể giúp ả ta

được chứ? Còn nữa, cho dù nàng có lòng giúp ả ta, cũng chẳng có chỗ dựa
nào.

Đêm nay Diệp Vũ lại trở lại thư phòng, để tìm sách, cũng vì cố đợi

Thẩm Chiêu.

Không tìm thấy quyển "Thần Binh Phổ", Nàng cầm đèn soi đọc, nhìn

ghé lên trên thư án.

Thẩm Chiêu mãi tận khuya mới trở về, thấy nàng nằm úp sấp, định gọi

nàng tỉnh lại song lại do dự. Nàng thở nhẹ nhàng chậm rãi, lông mi cong
dài rợp xuống như cánh bướm khiến cho đôi mắt càng đẹp thêm, môi mềm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.