BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 425

Chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt trước mắt này dần hiện rõ, tuấn lãng

cứng cáp, mày kiếm như đao phong, đôi mắt thâm trầm như biển cả.

Sở Minh Phong!

Nàng kinh hãi, đây không phải là ôn tuyền biệt quán sao? Sao hắn lại

ở chỗ này thế? Trời đã hết mưa, bên ngoài đêm tối như mực, trong phòng
chỉ có một ngọn đèn sáng duy nhất. Diệp Vũ lảng tráng, cảm thấy chân tay
vô lực, tuy đầu không đau, nhưng cũng không thấy thoải mái tý nào.

Sở Minh Phong ngồi ở đầu giường, ôm nàng vào lòng, "Còn lạnh nữa

không?" Nàng trả lời chẳng có sức lực gì, "Không lạnh, buông ra..."

Tối nay mưa lớn thế, sao hắn còn ra cung chứ? Vì sao hắn lại tới ôn

tuyền biệt quán của Thẩm gia chứ? Hắn cải trang đến, ngang nhiên tiến vào
tẩm phòng của nàng, có không ít người hầu, thị vệ đều thấy cả, có thể lọt
đến tai Thẩm Chiêu không đây? Nhưng còn có gì quan trọng nữa đâu?
Thẩm Chiêu đã biết nàng là người của Sở Minh Phong từ lâu rồi...

"Sao lại ngốc thế chứ?" Giọng hắn đầy trách móc, khẽ nâng cằm lên,

nhìn thẳng vào đôi mắt mông lung của nàng.

"Cái gì cơ?"

"Dầm mưa lâu vậy, nàng không muốn sống nữa sao?"

Diệp Vũ bỗng tỉnh ngộ, hắn biết nàng ăn nói khép nép cầu xin Thẩm

Chiêu tha thứ cho mình, vì thế mới ra cung thăm mình sao? Sở Minh Phong
mắt sâu thẳm, "Ở đây dưỡng thương không tốt sao?"

Trong lòng nàng chấn động, nói chậm rãi, "Dĩ nhiên ở ôn tuyền biệt

quán là tốt rồi, nhưng ở trong phủ hữu tướng vẫn tốt nhất" Mắt hắn khẽ
nheo lại, "Bởi trong phủ hữu tướng có người trong lòng của nàng sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.