Sở Minh Hiên nhìn thẳng hoàng huynh sau ngự án, không kiêu ngạo
không siểm nịnh cố gắng nói, 'Thần đệ và Vũ Nhi tâm đầu ý hợp, lưỡng
tình tương duyệt, là hoàng huynh ở giữa gây khó dễ, cố ý đem Vũ Nhi ban
cho Thẩm Chiêu, còn bức nàng chọn Thẩm Chiêu. Hoàng huynh lấy gậy
đánh uyên ương, lại huỷ nhân duyên tốt giữa Vũ Nhi và thần đệ. Mấy ngày
nay thần đệ và Vũ Nhi bị bắt tách ra, chịu nhiều dày vò, đây là một tay
hoàng huynh tạo thành. Thẩm Chiêu chỉ bởi một chuyện nhỏ mà khiến Vũ
Nhi phải đến biệt quán, căn bản không biết quý trọng Vũ Nhi, một khi đã
vậy, thần đệ cũng chỉ có hạ sách này, cùng Vũ Nhi cao chạy xa bay"
Lửa giận Sở Minh Phong bốc cao, lớn tiếng khiển trách, "Nàng ấy đã
là vợ Thẩm gia, ngươi mang nàng bỏ trốn, chính là sai! Thẩm gia bị huỷ
Diệp gia và hoàng thất mất mặt, người càng sai mười lần!"
"Thần đệ không sai, cũng không có tội, nếu muốn nói sai, là sai ở chỗ
hoàng huynh chọc gậy đánh uyên ương!"
"Vô liêm sỉ!"
"Hoàng huynh cố ý ban Vũ Nhi cho Thẩm Chiêu, chia rẽ thần đệ và
nàng, cọc nhân duyên này, dụng tâm hiểm ác trong đó, trong lòng thần đệ
biết rất rõ" Sở Minh Hiên phẫn nộ cười lạnh, "Nếu Diệp đại tướng quân trở
thành nhạc phụ của thần đệ, hoàng huynh lo lắng khó mà giữ được đế vị, lo
thần đệ có lòng khác"
Điểm này, Sở Minh Phong không thể phủ nhận. Hắn giận trừng mắt
nhìn hoàng đệ, cánh tay đặt trên thư án lặng lẽ run lên, đôi mắt to đen mở
tròn, giống như chuông đồng, đôi con ngươi cùng tròng trắng hình thành
đối lập mãnh liệt, trông rất doạ người. Rõ ràng hắn đã bị sự tức giận vây
chặt bên trong tới cực độ.
Sở Minh Hiên không cam lòng yếu thế nghênh đón sự lạnh run như
băng, và cực nóng như lửa của hắn, băng hoả bắn ra từ trong mắt, "Thần đệ