BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 539

được giải thoát, phu quân lại khuyên nàng trở lại long tháp là tư vị gì
không?"

Mỗi một câu một chữ lại chứa đầy đau thương, những câu bi thống,

phảng phất chứa bao huyết lệ. Cả xương cốt toàn thân nàng đều đau, nước
mắt dâng đầy, lặng lẽ chảy, "Loại tư vị này sống không bằng chết, chẳng
muốn sống nữa"

Lên án như thế, đau xót như thế khiến cho hắn chấn động. Thẩm

Chiêu đau lòng như cắt, giống như có một con dao nhỏ chậm rãi rạch lên da
thịt, máu thịt lẫn lộn... Hắn chậm rãi tiến lên, đưa tay ôm nàng vào lòng,
đem đầu nàng đặt trên vai.... Một giọt nước mắt cứ lặng lẽ chảy từ khoé
mắt xuống.

Diệp Vũ định đẩy hắn ra, không muốn bị sự giả nhân giả nghĩa của

hắn mê hoặc, nhưng mà sự ấm áp trong ngực này khiến nàng mê luyến,
khiến nàng thấy luyến tiếc không muốn rời ra. Nàng hận bản thân mình
không đủ nhẫn tâm.

"Vũ Nhi, ta không phải thiên thần, không phải thánh nhân, ta chỉ là

một kẻ phàm nhân bình thường. Đủ khả năng ta sẽ làm; có lòng vô lực, ta
chỉ có thể dừng tay" Tiếng nói của hắn có chứa chút nghẹn ngào, tuy hắn đã
kiệt sức chịu đựng, trong lòng bi thương, "Không phải ta không muốn, mà
là ta bất lực; không phải ta cam tâm tình nguyện, mà là ta không thể không
như thế; không phải lòng ta như bàn thạch, mà là lòng ta đã không thuộc về
ta nữa"

Những lời này, coi như lời phật, bí hiểm, ngụ ý khắc sâu, cho dù hắn

có nói mấy lần nữa, nàng có nghe cũng không hiểu. Nàng khóc nức lên, lau
nước mắt, "Ngài nhìn thấu mọi người, tính đến chuyện gì, sao không có
cách chứ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.