BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 641

Nửa đêm, gió lạnh thê lương, khí lạnh tập kích người. Bóng đêm đêm

nay hết sức nặng nề, giống như đang ẩn chứa điều mạo hiểm không muốn
ai biết. Vết roi trên người do không được chữa trị kịp thời mà trong gian
phòng đá lại lạnh lẽo vô cùng, Diệp Vũ sốt cao mãi, thần trí không rõ.

Có thể bị chết ở chỗ này không đây? Hay chết rồi mà chẳng có ai biết

không? Thật ra chết rồi chẳng phải tốt lắm ư? Đây chẳng phải là điều nàng
vẫn hy vọng sao? Cả người khó chịu, đầu váng mắt hoa, nàng cố sức mở
mắt, hơi tỉnh táo chút rồi lại vẫn mơ mơ màng màng.

Không biết mê man bao lâu, nàng cảm giác như có người đỡ mình

dậy, như có ai đang bón nước cho mình uống, nhưng nước rất đắng, chua
xót khó nuốt vô cùng, nàng chỉ muốn nhổ ra thôi... Giống như có người ôm
lấy mình, như có một vòng tay ấm áp bao bọc quanh mình, thật ấm quá, cả
sau lưng đều ra mồ hôi ướt đẫm... Nàng cố sức mở mắt muốn nhìn chút
xem là ai đang chăm sóc mình.

Trong mông lung, nàng thấy một nam tử ló ra khuôn mặt mơ hồ,

nhưng nàng mệt quá, khó mà tiếp nhận nổi, cũng không rõ hắn là ai, mí mắt
đã sụp xuống.

"Đại đương gia, cô nương này sốt cao mãi, nóng dọa người, chỉ uống

thuốc này e là không được" Tiểu Nguyệt lo lắng, cau mày, "Hay đưa nàng
ấy vào trong thành chữa trị đi ạ"

'Thuốc này trị phong hàn, không vượt qua được cửa này thì phải xem

chính nàng ấy" Ánh mắt lạnh lẽo của đại đương gia lướt qua nàng ta, nàng
ta lập tức cúi đầu không dám nhìn gã. Yên tĩnh một lúc, đại đương gia bảo,
"Ngươi ôm nàng đi"

Tiểu Nguyệt ngồi xuống ôm lấy Diệp Vũ. Đại đương gia đi ra tới cửa

phòng đá, chẳng bao lâu có kẻ vội vã chạy tới nói, "Đại đương gia, Nhị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.