BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 864

ức, "Vương gia, Rốt cuộc Vũ Nhi cũng nhìn thấy Vương gia rồi, Vũ Nhi
ngày nào đêm nào cũng đều nhớ tới Vương gia.... Van cầu Vương gia,
mang Vũ Nhi đi có được không?"

Trâm Cài, Ngân Trâm chấn động, cả kinh trợn tròn mắt lên. Hoàng

Quý phi công khai ôm ấp cùng Tấn Vương, còn nói ra lời vô liêm sỉ như
vậy, còn ra thể thống gì nữa chứ?

Trong khoảng thời gian ngắn, các nàng cũng không biết phải làm sao.

"Vũ Nhi, nàng đã là phi tần của hoàng huynh rồi." Sở Minh Hiên ngồi

xuống, mặc nàng ôm mình, giọng lãnh đạm.

"Vương gia, Vũ Nhi không muốn ở trong này, Vũ Nhi chỉ thầm nghĩ

muốn cùng vương gia sát vai bên nhau...." Diệp Vũ nước mắt bi thương
chảy ròng ròng, không nghe thấy hắn nói gì, nghĩ tới hắn không mở miệng
nói, "Vũ Nhi đối với vương gia chưa bao giờ thay đổi"

"Có thật không?" Hắn nói lạnh lùng, không rõ nàng nói là thật hay giả.

Nhưng giờ đã chẳng còn quan trọng nữa, hắn sẽ không truy vấn là thật hay
giả.

"Vũ Nhi không biết sao lại biến thành vậy nữa.... Tuy Vũ Nhi đã lâu

chưa từng thấy Vương gia, nhưng trong lòng Vũ Nhi, Vương gia là nam tử
duy nhất Vũ Nhi muốn gả..." nàng khóc lóc nói, "Vương gia, mang Vũ Nhi
rời nơi này đi... Vũ Nhi không muốn đợi ở một nơi không có thiên lý, thật
đáng sợ, Vũ Nhi thật khổ quá...." Sở Minh Hiên gỡ tay nàng ra, cảm giác
nàng lại thay đổi, chẳng giống lúc trước.

Bất luận là giọng điệu, thần thái hay là lời nói, có cảm giác chẳng thật.

Chẳng lẽ nàng trải qua kiếp nạn, chịu đủ mọi đau đớn mới biến thành vậy
ư? Nàng coi hoàng cung không có thiên lý sao? Nàng không muốn ở lại
bên cạnh hoàng huynh sao? Điều này thật kỳ lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.