BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 862

chịu, trên mạt nàng đầy lạnh lùng quyết tuyệt khiến người ta thương tâm....
Hắn biết, nếu như tai nàng không khôi phục lại được, thì vĩnh viễn sẽ coi
mình như kẻ thù...

Ba ngày, Từ thái y vẫn chưa nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc nào.

Tuy vẫn uống thuốc nhưng chẳng hề có hiệu quả.

Hắn chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi, sai cung nhân hầu hạ cẩn thận, chú ý

tới mức không thể để ra sơ sẩy.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng nắng nóng, giống như kéo dài hai tháng

gió xuân có kèm theo chút lo lắng, ngự hoa viên không còn xơ sác tiêu
điều, cành cây cũng không còn trụi lủi nữa, lá xanh đã trồi lên từng điểm
nhỏ, khiến người ta vui sướng.

Trâm Cài và Ngân Trâm mang nàng đến ngự hoa viên giải sầu, bởi vì

Từ thái y nói trong lòng nàng tích tụ, không thể cứ ở mãi trong tẩm điện
buồn bực, muốn đi ra ngoài, giải sầu, úc khí trong lòng nàng mới có thể
chậm rãi tiêu tán.

Các nàng một trái một phải che chở nàng, rồi đi hơn nửa ngự hoa viên,

mặt nàng vẫn lạnh te không đổi, đôi mắt lạnh băng.

Đứng ở bên bờ Bích Hồ, Diệp Vũ nhớ tới cái ngày rơi xuống nước ấy,

Thẩm Chiêu đã quên mình nhảy vào trong hồ cứu mình, còn Sở Minh
Phong vì không muốn để Văn quý phi nhìn ra sơ hở, đã không ra tay. Tuy
hắn có lý do suy tính của mình, nhưng mà nếu không có Thẩm Chiêu ra tay
kịp thời, nếu không có những người khác xuống nước, hắn chắc là nhìn
mình chết chìm chăng? Có lẽ, cũng không đâu.

Gió lạnh thổi tới, thổi qua má, như ngọn đao cắt vào mặt vậy. Ánh

nắng chói chiếu xuống, dừng trên mặt nước, phảng phát như phủ trên mặt
nước một lớp vàng vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.