BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 870

cổ tay trái có vết thương? Vì sao lại biến thành hoàng quý phi của bệ hạ?
Nàng nghĩ như sắp nát cả óc, cũng nghĩ không ra cái gì cả.

Giống như đang mơ một giấc mơ dài, như nàng đang ở một nơi không

rõ, bốn phía tối đen như mực vậy, nàng nửa mơ nửa tỉnh, rồi hiểu ra chút,
mà lại không sao tỉnh táo được, cứ như bị một luồng lực lượng áp chế vậy.
Lúc này luồng lực kia nhỏ đi, nàng cố gắng giãy dụa cuối cùng cũng phá
tan sự trói buộc, mở to mắt ra. Nhưng lại xảy ra trận biến hoá long trời lở
đất.

Nàng muốn hỏi, nhưng lại không nghe thấy, có hỏi cũng như không.

Sở Minh Phong cảm thấy kỳ lạ, vì sao nàng lại không dám nhìn thẳng mình
chứ? Vì sao lại khiếp sợ?

Nàng chưa bao giờ sợ mình, cho tới tận bây giờ đều nhìn thẳng mình,

chưa từng giống hiện giờ vừa nhát gan lại quẫn bách đến thế. Hắn cảm thấy
nàng khác hẳn lúc trước, lại nói không rõ ràng được.

***

Uống xong thuốc, Diệp Vũ ngủ, Sở Minh Phong đi vào đại điện, Tống

Vân nói, Tấn Vương đang ở ngoài điện cầu kiến.

Hắn ngồi trên ghế chủ toạ, thấy hoàng đệ bước qua cửa, đi lại thong

dong, khuôn mặt tuấn tú như được chạm chổ tinh xảo, sáng lấp lánh. Hắn
đã thay một bộ quần áo trắng, phất phơ, bay phiêu diêu như gió.

Sau khi hành lễ, Sở Minh Hiên đứng nhàn nhã, phong thái tuấn tú.

"Hoàng đệ, trẫm biết trong lòng ngươi đang có chút nghi hoặc, cứ nói

đừng ngại" Sở Minh Phong nói trầm lãnh.

"Thần đệ đúng là có chút nghi vấn" Sở Minh Hiên cười, phảng phất

như nắng xuân bị màu đông xua tan vẻ lo lắng, "Thần đệ muốn biết, hoàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.