BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 966

Thẩm Chiêu nhìn nàng chăm chú, trong đầm mắt lay động. Đó là nước

mắt. Diệp Vũ biết với hắn mà nói, đây là lựa chọn thống khổ, hắn chân
chính đang giao chiến với tà, rối rắm giữa tình và ý.

Bốn mắt nhìn nhau, chỉ ngắn ngủn trong một chớp mắt, mà đã dài như

một năm vậy.

Hắn vẫn mãi trầm mặc, nàng lấy từ tỏng lòng ra một chiếc khăn lụa

trắng, đưa cho hắn, "Cũng đành vậy, chiếc khăn này trả lại cho ngài. Cám
ơn Thẩm đại nhân một năm nay quan tâm và che chở, từ nay về sau, giữa
ngài và ta chẳng còn tình nghĩa gì, sống chết không cần quan tâm"

Ánh mắt Thẩm Chiêu dừng trên chiếc khăn, không nhận khăn, nước

mắt càng tụ nhiều hơn, rơi càng nhiều hơn.

Nói ra những lời thế, nàng cũng là bất đắc dĩ, tâm tính lương thiện như

bị chính tay mình cắt thành hai nửa.

Thật xin lỗi, ta cũng chẳng còn cách nào nữa. Kết quả như thế, Diệp

Vũ không đoán được, tuyệt vọng đi ra ngoài, lại nghe thấy giọng khàn trầm
của hắn.

"Trưa mai. ta sẽ sai người đưa tới tận biệt quán"

"Hy vọng không phải giả" Nàng quay lưng về phía hắn, không có chút

vui sướng, hưng phấn, chỉ cảm thấy bi thương.

"Thần binh phổ thật, bệ hạ giấu ở một nơi mà không ai biết" giọng

Thẩm Chiêu trong sáng mấy phần, "Lúc trước ở Tàng Thư các ta cũng lật
xem vài lần, sớm đã ghi tạc mười tám loại binh khí ghi tạc trong đầu rồi.
Bởi vậy, ta dựa vào trí nhớ sao lại một quyển"

"Ngài đưa cho ta bản sao, ta sao biết là thật hay giả chứ? Sao biết ngài

có thêm bớt gì không chứ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.