BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 967

"nếu Thẩm Chiêu ta không để cô được tín nhiệm, cô cần gì phải cầu ta

tương trợ chứ?" Hắn cười chua xót.

Diệp Vũ lặng lẽ lau nước mắt, xoay người, ngoài mỉm cười chút,

'Trong cuộc sống, chỉ có ngài, ta mới nguyện ý tin tưởng" Thẩm Chiêu đi
tới trước mặt nàng, nhu tình tận đáy lòng tràn ngập trong mắt, "Rời thành
Kim Lăng, cô định đi đâu?"

Đây là lần gặp mặt cuối của họ đi, đây cũng là lần cáo biệt cuối cùng

của họ đi. Nghĩ đến sắp rời hắn đi, nàng rốt cuộc cứ thấy lưu luyến mãi. "Ta
cũng không biết, đi đến đâu thì tới đó, cứ đi khắp nơi du ngoạn thôi"

Hắn cười ôn hoà, "Nếu có một ngày, cô nhớ tới ta, thì nhớ viết một

bức thư báo bình an gửi tới ta nhé"

Nàng gật đầu, tại dị thế Sở quốc này, hắn đối mình tốt nhất, lấy cách

độc đáo nhất của hắn che chở cho mình, cố sức làm cho mình khỏi bị
thương tổn. Mà giờ nàng đã phải rời xa hắn, sẽ không còn được gặp lại hắn
nữa... Đột nhiên nàng nhào lên, ôm chặt lấy hắn, lệ nóng chảy xuống má,
"Ngài đối đãi cẩn thận tý một, ta khắc sâu trong lòng, cả đời không bao giờ
quên"

Thẩm Chiêu chậm rãi giơ hai tay lên, chậm rãi định ôm lấy người

nàng, thì nàng buông hắn ra, xoay người chạy ra khỏi đài Phù Dung.

Nước mắt tuôn thành hàng, mắt hắn mờ đi, nhìn bóng hình xinh đẹp

rất nhanh biến mất...

Hắn muốn thế này, lại chậm từng bước, vào thời điểm nàng sắp rời đi

mới hành động song đã chậm.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.