BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 976

lởn vởn quanh kỳ hoa dị thảo, chảy dọc theo các tường trắng, tiến thẳng
vào tim hắn.

Hắn xua tay, bảo người hầu không cần thông báo. Tống Vân vẫy tay,

ngăn mọi người đi theo, để một mình bệ hạ tiến đến. Mỗi một âm, một
đoạn, đều chua chát, bi thương, giống như tâm tình nàng vậy, vì sao nàng
lại bi thương như thế?

Hắn đứng ở cửa vườn, nhìn nàng ngồi ở bàn đá đánh đàn. Tịch dương

đã khuất sau đỉnh núi, phía tây chỉ còn lại chút tàn hồng, rọi trên người
nàng, quần áo trắng như tuyết kia như nhiễm máu, rất hợp với tiếng đàn thê
tuyệt của nàng. Bất giác lòng hắn đau nhoi nhói ê ẩm.

Tiếng đàn ngừng rồi, mà ngón tay nàng chưa động, vẫn đứng im, như

phong hoá ngàn năm vậy, mắt vẫn nhìn vào đoá Hải Đường, lại như đang
tán loạn thật sự vậy. Trâm Cài thấy hắn, vội vã hành lễ, 'Nô tỳ tham kiến bệ
hạ"

Diệp Vũ nghe thấy thanh âm, lấy lại tinh thần, đứng lên, hạ mình hành

lễ. Sở Minh Phong chậm rãi đi tới, ánh mắt mỉm cười, "Tiếng đàn hay quá,
Vũ Nhi không những nhảy đẹp mà cầm nghệ cũng rất tuyệt" Bộ dạng nàng
phục tùng yếu ớt, nói thản nhiên, "Bệ hạ quá khen"

"Đi chuẩn bị cơm đi" Ánh mắt hắn dừng trên mặt nàng, lại sai Trâm

Cài.

"Vâng, nô tỳ xin đi chuẩn bị" TRâm Cài cười tủm tỉm lui ra. Diệp Vũ

nhớ rõ, kỳ hạn bảy ngày đã tới, hắn nhất định sẽ đến. nàng ngước đôi mắt
lên, "Bệ hạ ra cung tới, nói vậy đã chuẩn bị kỹ rồi"

Hắn vung áo choàng lên ngồi, kéo nàng tới trước ngực, nắm tay nhỏ

bé của nàng, 'Vũ Nhi, thời điểm hoa hồng nở vẫn còn chưa tới, trẫm nghĩ,
hay là đợi bốn tháng nữa, sẽ sai người đi Nguỵ quốc hái một ít hoa hồng về,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.