BÃO TÁP CUNG ĐÌNH - Trang 179

cũng đã lọt vào mắt ông ta. Chủ quán làm như không biết gì, cứ lặng lẽ pha
trà. Mùi sen ướp trà, toả hương thơm ngào ngạt, khiến cho vua tôi Thái tôn
cánh mũi phập phồng. Suốt đêm đi mệt, nay được chén trà nóng thơm
ngon, thật không còn ai muốn ước ao gì hơn.
Chủ quán rót trà ra chiếc chén tống, rồi chuyên ra bốn chén quân. Ông vừa
nâng một chén trà, vừa nói:
“Tam nhân đồng hành, tất hữu…1 Ông dừng lại trước Thái tôn và kính cẩn
đưa mời.
Tiếp đó ông đưa cả đĩa mời Khuê Kình và Trần Thiêm.
Thấy sự lạ, Thái tôn bèn hỏi:
- Này ông chủ quán. Ba anh em ta cùng đi. Ta là người ít tuổi nhất. Tại sao
ông lại đưa mời ta trước. Chả hóa ra ông coi thường bọn ta sao?
- Thưa ông khách trẻ, chủ quán ôn tồn đáp - Đúng ông là người ít tuổi nhất
trong số ba ông, nhưng ông lại là người chủ sự. Ông bé, nhưng bé hạt tiêu
đấy ạ.
Cả ba vị khách cùng cất tiếng cười vui. Rồi Khuê Kình lên tiếng:
- Đúng thế! Ông chủ quán tinh thật. Với chúng tôi, ông ấy là anh, con ông
bác.
Chủ quán bèn vuốt râu. Ông lão có chòm râu dài rậm với khuôn mặt hồng
hào, trán cao, mắt sáng, nom có vẻ là một người trượng phu lắm. Chủ quán
lại nói:
- Xin ba ông hiểu cho. Tôi làm nghề bán quán. Nếu không phân biệt được
người sang kẻ hèn, người ngay kẻ gian thì làm sao mà sống được ở cái đất
nghịch này. Nói ba ông bỏ lỗi, ngay cả đến đức vua có cải dạng vi hành qua
đây cũng không che được mắt tôi. Vừa nói ông ta vừa chú mục nhìn vào
Trần Cảnh.
Ba ông khách lại nhìn nhau mỉm cười. Trà được ba tuần, ai nấy mới thấy
bụng mình réo sôi ùng ục. Cùng lúc, mùi thơm xào nấu từ bếp bay lên,
khiến mọi người cánh mũi đều nở ra. Trần Thiêm bèn hỏi:
- Ông chủ quán đã có gì cho khách ăn chưa đấy?
Đáp:
- Xin thư cho một chút, chúng tôi sẽ dâng thức ăn vừa ý các ngài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.